Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Bên hiên nhà ai có trái...




Dây bí rợ, mọc lót đót bên bờ giậu nhà! Má bảo dây bí rợ, chớ trên Sài, người ta gọi là bí đỏ thôi! Ở quê mình, nghe cái tên "rợ" thiệt tình nghe thương đứt ruột! Kinh nghiệm nông dân, cho biết rằng dây bí nhà quê, không chăm sóc chi ráo, lớn thêm một chút là chết yểu, vì không phân, không chăm bón! Nhưng lâu lâu bước ra mé hiên nhà, cũng mừng vì tự nhiên thấy mọc lên một dây bầu, dây bí, hay mớ mồng tơi đang đội đất chun lên! Mừng ghê lắm, vì quê mà, vì có nghĩa là, còn nhiều đất và còn hơi người mà!



Và cây ớt, đúng hơn là lùm, là bụi ớt, loại ớt dại, hột bay tứ tung rồi rũ đất mà đứng lên! Bụi ớt này, tính ra cũng đã đơm cho bữa cơm nhà thêm đậm đà quá trời bữa, chăm sóc hơn mấy ngàn bữa ăn của gia đình mình! Vị ớt cay xé, cắn vô một phát thấy thơm cả vòm miệng, nhưng cái cay tan nhanh, cay xong rồi hết! Ớt trái nhỏ, cắn một phát là gần hết trái! Chỉ một cây thôi, là có trái ăn quanh năm, trái nhiều bẻ không xuể, chín rụng đầy góc. Má không quét, để đó, tới mùa mưa, đám hột giống nảy lên, làm thành một bụi mới! Cứ thế, mà sáng cả một khoảng sân quê nhà!





Chuối già mùa này cũng đã trổ buồng, hai buồng treo lủng lẳng dòm thèm phải biết! Bên cạnh gốc chuối già đó, có thêm mấy bụi chuối si - mon nữa! Nhưng chuối si mon, giờ lớn hổng ai thèm ăn! Nhà không có con nít, nên cứ để bầy chuối trổ buồng, ra quầy, chín rồi lụi, cứ hết cả vòng đời, âm thầm, chớ còn biết làm sao đây?

Lá chuối già, không xài được để gói bánh giỗ quảy! Nên dù năm nào cũng phải mần bốn, năm cái đám, nhưng lá chuối già cứ xụi lơ, buồn thiu! Chuối già quê, ăn ngon, vỏ mỏng, chớ không giống đám chuối dưới Sài, bự chà bá, vỏ dày cui, dòm ngon, mà ăn chỉ sợ thuốc muối, có ngày ung thư mà ngủm củ tỏi!






Đu đủ nè! Nhà mua ăn, rồi lược lấy hột, đem rải ngoài hiên sau! Mùng năm tháng năm, mùa mưa, hột nảy mầm, lên loi choi còn một cây này đấy! Hồi nhỏ, khoái lấy mấy cái lá đu đủ, cái cây đấy, bỏ lá, đem quánh lộn! Vui tưng bừng khói lửa!

Ngày giỗ quảy, thì lấy tàu chuối, đã được má rọc lấy lá, chơi đánh trận giả! Còn ngày thường, thú vui dân dã được thay bằng lá đu đủ! Cũng rộn ràng không kém! Đu đủ chỉ cần hường hường, là đã được đem ra xử lý hết rồi!




Và khóm! Lấy từ giống khóm ở miết xứ Tiền Giang, hồi về quê, năm trước nữa! Dì Mười đem về trồng! Đã qua mùa tết năm ngoái, mâm ngũ quả được đầy trái "thơm" nhà này! Trồng chơi, mà ăn thiệt! Trái bự, ngọt ngay! Lần quần xới đất chắc cũng được một mẫu! Gần đến tết, nên Mười đã sắp sạn làm trái từ độ tháng mười rồi, bây giờ đã lác đác khóm ra trái, dòm đã đèn! Coi như tết năm nay, cả nhà khỏi sợ không có khóm túc tắc trên bàn thờ trong ba ngày tết!




Khuyến mãi thêm hình của bạn "khóm" dòm cận cảnh nè! Bạn này bự nhất đám, dòm khoái quá đê! Gì chớ khóm chấm muối ớt là ngon vô cùng vô tận! Nhưng ăn nhiều thì uống nước vô vô duyên dữ lắm, lại xót ruột kinh khủng!

Cơ mà cũng vì chính những hình ảnh này, những rau trái thực vật bên hiên nhà này, mà quấn quýt bàn chân người, đi xa là nhớ, và phải quay về, đó nghen!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét