Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

Người xưa biết đâu mà tìm...

Những bận đi karaoke với bạn bè, thường lần nào bạn cũng sẽ bật lên những bài tình quê hương - thì bởi, bạn cũng chỉ hát được những thể loại nhạc mà bạn bè ai cũng cười, bảo là sến, là cổ lổ sỉ ấy. Và trong danh sách những bài tình quê hương vừa sến vừa cổ lổ sỉ, thể nào cũng sẽ có Hương tóc mạ non và Hoài cổ và Nỗi buồn hoa phượng - những bài đã thành quá quen thuộc và nổi danh rồi! Bạn biết nhạc sĩ Thanh Sơn - tác giả của ba bài tình nổi tiếng ấy, cũng từ những bận đi karaoke như thế!

Cha bạn cũng rành sáu câu những bài tình đó. Bạn lớn lên bên câu vọng cổ cha sàng sê những tối đắp mền tắt đèn đi ngủ sớm, những bữa trời mưa sáng bảnh mắt ra nước trnagứ cả đồng, nhứng bữa nhậu cà kê qua lại ly rượu! Từ vọng cổ cha sẽ chuyển qua chơi tân nhạc, thể nào cũng sẽ có những câu "Mỗi năm đến hè...!" Tiếng ngân cha vang mà nghe ngọt quá xá, con nít bạn mà tâm hồn ngắc ngơ "người xưa biết đâu mà tìm" - mà nghe xót hết cả ruột! Không biết ông nhạc sỹ nào mà viết nhạc nghe hay quá, nghe nó mướt quá trời quá đất!

Người nhạc sĩ đó đã ra đi mất tiêu vào một buổi bạn đi nhậu về, mắt nhắm mắt mở tom tem giở tờ nhật trình ra, và bất ngờ và lặng yên và đau xót trước tin nhạc sỹ Thanh Sơn mất!

Vì bởi nói nào ngay, bạn cũng thường đọc tin văn nghệ! Từ blog của một anh nhà báo mảng showbiz, mới hơn một năm trước thôi, bạn thấy người nhạc sỹ ấy còn tham dự buổi ra mắt album nhạc của anh ca sĩ chuyên trị nhạc quê hương bên hải ngoại! Rồi trước đó vài năm, hồi bận bạn còn dang dang dở dở ở trường phổ thông, thằng bạn cho mượn đĩa Thúy Nga Paris, băng chủ đề về nhạc sỹ Thanh Sơn, có liên khúc Nỗi buồn hoa phượng với Lưu bút ngày xanh chuyên chở bởi giọng thơ Hoàng Oanh, ca sỹ Hương Lan và Như Quỳnh! Cái đĩa đó mỗi bận bạn mở lên coi lại thì cũng chỉ tua đến cái liên khúc nói trên mà thôi!

Nhạc sỹ Thanh Sơn trong tiềm thức của bạn là một miền Nam thu nhỏ với tất tần tật những địa danh, quê quán, phương ngữ và cả tính tình, hồn cách của một dân Nam Bộ rặt! Nhạc của ông gần gũi và dễ ca lắm, thương và yêu dữ lắm! Chắc cũng bởi "nghe em hát câu dân ca, sao mượt mà lòng anh thương quá......." mà!

Rồi thì người nhạc sỹ đó cũng đá hết một đời thơ nhạc. Bạn nghĩ nghĩ rồi thấy sao mà nhức nhối quá! Những bài tình đẳng cấp ấy, rồi từ đây biết dang dở cho ai!

Bạn buồn vì "Người xưa biết đâu mà tìm!"

.................