Thứ Sáu, 7 tháng 1, 2011

Nước mắt nào chảy xuôi!

Đến với buổi chia tay lớp đại học, tôi thơ thẩn ở một chỗ nào đó, xa xôi lắm. Có ngày thứ sáu này tôi lại quầy quả bay hơn một trăm hai mươi cây số về nhà, có bài thi môn thuế sáng nay tôi vừa làm bài không được, có cái giật mình vì sợ mấy bộ đồ đang phơi ngoài bờ hiên bị kẻ trộm nào lấy mất, tháng giáp hạt và cũng đã quá gần cho một năm cũ sang trang! Tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ khóc, hay những cảm xúc sến rện tương tự như thế! Nhưng ngay quãng dòm giọt nước mắt T.L rơi ra, và cái ôm chầm của bạn với mình, những bàn tay siết chặt, trong cái khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình thật sự đang đắm vào không gian của buổi chia tay này, rất tự nhiên, nước mắt của tôi cũng muốn tuôn ra, nhưng tôi kìm lại, đứng trước đông người và bạn nữ trước mặt tôi cũng cần một bờ vai, tôi vững chãi kìm lại, nhẹ nhàng, tự nhiên! Để trên đường trở về nhà, tôi ước gì tôi đã khóc, để cảm xúc mình giờ đừng xốc nải quá chừng miền gió, xao xác, xao xác cả ngày tôi!

Tôi đã ngu ngơ định vị mình khi tham gia vào buổi farewell của lớp, đơn giản là để đánh dấu lại một chặng đường hơn ba năm, tôi đấy, với tập thể lớp này đấy, rồi thôi! Không nhiều cảm xúc, tôi làm vì chẳng gì mình cũng là một trong ba đồng chí cán bộ cao nhất lớp, tôi làm vì nghĩa vụ, không hơn không kém! Và rồi thõng thượt tôi rơi trong một cảm xúc không thể nào tả nổi trước tình cảm mà bạn bè dành cho mình!

T.L mắt ngấn nước nhắc tôi nhớ rằng cân, đo, đong, đếm lại, thì bạn cũng chiếm một mớ tình cảm kha khá trong lòng mình! Năm đầu đại học, tôi nhớ bạn khi buổi học triết đầu tiên, tôi bực bội bỏ mình rơi ra khỏi không gian lớp, bay xuống bàn cuối đơn độc có mình ên. Lúc dòm qua thì đã có một cô bạn nhỏ nhắn ngồi kế bên từ lúc nào! Bạn dòm mình, rồi cười, nụ cười như đã quen biết từ lâu! Tôi hỏi tên, rồi bạn bảo đã làm quen rồi! Từ lúc đó, tôi biết rằng sẽ khó khăn lắm, để mình quên được bạn! Và ngày chia tay lớp, trong nghẹn ngào những cảm xúc, tôi thấy mình bạc đi, đã quá lâu rồi, nay bỗng dưng như hồi sinh lại! Khẽ khàng lắm nhưng thật sự là tôi đã khóc, bản lĩnh đàn ông khiến cho tôi quay mặt đi giấu vội! Chỉ muốn thời gian ngừng lại đi, chỉ muốn những khuôn mặt thân thương của bạn bè tôi sẽ mãi còn đây, đừng ai đi đâu hết, đừng bay đi đâu hết!

Tôi có ba tấm thiệp, tấm đầu tiên tôi gởi cho Y.L, tấm thứ hai tôi gởi cho T.Đ, tấm thư ba tôi ấp ủ gởi lại cho mình, dù rằng tôi đã viết hết trơn lời chúc, viết cả tên người gởi, nhưng khoảng trống ở chỗ người nhận khắc khoải xoáy vào lòng tôi ơ hờ một trời nuối tiếc! Tôi không dám nói, mà nói, thì cũng có được gì đâu, nên thôi, tôi cất lại! Tôi không bỏ đi, tôi đem ngâm giấm, lâu lâu tôi sẽ nhớ, nhưng chắc ăn là không đau! Kỷ niệm, nhiều khi khơi gợi lại, chắc chỉ như một vết sót, và năm tháng qua sẽ khiến cho nó chai sạm đi, như người!

Kiệt sức tôi trở về nhà! Trong bóng tối tôi bỏ lại sau lưng quá chừng những ký ức, và thương! Thôi thì đành dứt sợi dây câu, chia tay thật rồi! Tôi khóc!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét