Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Rớt ra từ facebook

1. Má nói cái chân thằng nhỏ này là cái chân đi, đi mải miết, đi xuôi đi ngược đi riết quên luôn má. Anh cười ngỏn ngẻn, trời ơi con lớn dữ thần rồi mà má cứ thằng nhỏ này thằng nhỏ nọ ghệ con nó cười ngất luôn má. Má giả vờ dòm anh, hỏi tới! Anh có ghệ rồi đa, hôm nào dắt về cho má coi! Anh chuyển cười bỗ bả, con nói giỡn đó má, còn mà ghệ ghiết gì, ế luôn rồi! Má dứ dứ nắm tay, thằng nhỏ làm sao thì làm, tui không sống đời
ở kiếp với anh mãi được! Vậy chớ chút sau bếp lại bập bùng khói, thứ bếp nhà binh cà xịch cà tang bắt nồi cơm rêu canh cá mà ăn hoài hổng thấy ngán!

2. Anh thả vào bậu cửa niềm vui của má bữa anh về chơi, trệu trạo được mấy hôm rồi anh lại đi. Đời anh gắn với chiếc xe ngựa thồ mà cái đồng hồ cây số nhảy riết hết thèm nhảy nữa. Và dăm ba bận anh mới ghé về thăm má, có mình ên, áo phong sương. Má thì già đi, chỉ có anh - với má là lúc nào cũng nhỏ xíu, bỏ vào tay, lọt thỏm! Anh đi nhiều nơi thiệt, có bữa hứng chí sương sương vài ly đế là xách xe chạy xuống tuốt tiểu vùng Mê kong đặng coi cá linh mùa này nước nổi. Bữa thằng bạn a lô kêu mày đi với tao, lên bản Rắc, coi cô sơn nữ tắm suối hè, anh thổi vù vù qua đường dây điện thoại, tao đang bệnh. Nhưng hồi chuông điện thoại thứ hai, chờ tao chạy qua nhờ em - hai - dây hàng xóm cạo xí gió, rồi ra, nhớ chờ tao! Bữa còn độc hơn, đang ngồi bệt thấy đoàn xe biển số lạ, anh dí theo, tới hồi đụng biên giới bạn mới hay, còn vài vòng bánh xe lăn nữa, là thành ra đi xuất ngoại rồi!

3. Anh cười! Chứ cái cuộc đời này dòm đi dòm lại thấy cái gì cũng khổ. Má tui khổ từ đận sinh tui ra, cha bỏ đi theo một bà bán vé số ở giá có cái mông bự lắm (này là lời má anh nói, anh thuật lại, giọng chưng hửng ... mà đắng ngét!). Giờ ra đường hết thấy lô cốt rồi, nhưng bù lại bữa nào mát trời thế nào cũng được bữa ngâm chân đã đời, nhất là những ngày nước triều lên - lối rằm, mùng một hàng tháng. Và cuộc sống cứ đưa đẩy, sáng ra giở tờ báo thấy ông chính quyền xin nghỉ kỳ họp thứ tư, trời ơi ông đại diện tiếng nói người dân mà ông đi mất thì coi như dân tụi tui tắt tiếng! Ở bên kia biên giới thì súng ống bom bi đạn lạc! Ở cái thời đại nào rồi mà con người ta ăn tối ngày giành nhau miếng đất! Anh phủi tay, đứng lên! Và anh lại đi!

4. Đi cho đã, rồi thì cũng sẽ trở về. Anh có nhà, thì chắc ăn sẽ có má. Hên xui trên đường anh qua, có cô gái, tóc dài thả lưng, cười khoe răng lúng liếng, nói bộ đàn bà không biết đi hay sao, đời nào định đoạt cái số phận cung tên thì được đã đời bắn đi xa, còn cái gương thì chỉ để người ta cầm lên, bỏ xuống hoặc treo đại để trên tường mà thôi.
Anh khoái! Chuyến đi đó biết đâu anh về, ở luôn với má, cho rồi! Má sẽ mừng, thằng nhỏ dắt theo con nhỏ, nhà rôm rốp vui!

5. Thấy chưa, con người ta khi đạt được niềm vui nho nhỏ rồi, là quên mất tiêu những chuyện vĩ đại mà thời còn tay trắng, người ta hay đau đáu! Phận người nấy lo, thôi!