Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Một người bạn cũ, đặc biệt!

Tôi có nhiều duyên nợ với sách! Ví như quyển sách đầu tiên tôi có là cuốn Nhị thập tứ hiếu được cha mua cho hồi năm sáu tuổi. Đó là quyển luân lý giáo khoa thơ đầu đời, chỉ cho tôi được làm người thì phải lấy hiếu nghĩa làm đầu, cuốn sách ân tình, thời mà cơm chưa đủ ăn, áo chưa đủ mặc, mà cha tôi vẫn luôn khuyến tôi đọc sách! Ví như ngày tôi đi làm cuối cùng ở ngân hàng Z, không tiếc nhớ gì hết, mà chỉ khắc khoải chịu ơn một buổi trưa chạy long nhong trên phố Sài cùng người chị gái, người đồng nghiệp mà ngày thường cười cười nói nói, đến giây phút cuối cùng chia tay, chị hoãn lại cái hẹn ăn trưa với bạn, rồi dẫn tôi đi ăn trưa ở Seoul House với món kim chi tùm lum thứ, với cơm trộn cá nướng và kết thúc bằng một quyển sách chị đề nghị tôi nên đọc! Quyển đó là Suối nguồn, tôi cũng đã dự định mua hồi lâu rồi, kể từ quãng đọc bài điểm sách của Fa nhân hội sách năm năm về trước! Tôi dẹp lại một quãng nho nhỏ đánh dấu việc làm chính thức đầu đời của mình bằng nụ cười động viên thân tình trong một quyển sách mở ra cho cuộc đời mình! In như lần đầu tiên tôi gặp chị tại công ty, điều đầu tiên chị nói, cũng là về sách!

Tôi đang muốn nói đến bộ Harry Potter, mà bữa qua, lúc dọn lại tủ sách, tôi lần giở lại những lát cắt của hơn mười năm trời! Tôi gọi bộ sách ấy là bạn, mà có lẽ chắc không biết đến bao giờ, tôi có thể gặp được người bạn như thế! Bạn vong niên, bạn tình thâm, bạn cõi còm dòm tôi lớn lên ở cái quãng mà đời tôi đẹp nhất! Mỗi năm tôi thường dành ít nhất là hai lần để trò chuyện lại với bạn, dịp hè rỗi rãi và tết đến xuân sang! Không phải ngẫu nhiên!

Dĩ nhiên là không phải ngẫu nhiên! Bởi lần đầu tiên tôi đọc H.P là vào năm tôi học lớp sáu, năm 2000. Quãng ấy tôi đọc báo Đỏ, một ngày báo trích đăng theo kiểu quảng bá một hiện tượng của thế kỷ với hai kỳ H.P, ở tập một, H.P và viên đá, chương hai, khúc H.P đi vô sở thú chơi với dì dượng và thằng em trai, rồi phát hiện ra trong lúc nói chuyện với con rắn Brazin đã làm cho nó xổng chuồng! Báo Đỏ lúc đó đăng chập chờn, giữa chừng, ông nội tôi đọc cũng không hiểu! Huống hồ gì, học sinh lớp sáu mới vỡ lòng tiếng Anh, đọc không thông không thạo, thì làm gì mà thèm để ý đến người bạn lớn ấy!

Lần đọc báo đó, chỉ cho tôi một khái niệm mù mờ rằng, à ở dưới Sài, con nít đang rần rần về một bộ truyện về phù thủy, hay lắm, đã bỏ bùa hầu khắp thế giới, rồi thôi! Dâu bể làm sao, tôi có một thằng bạn, lúc nhỏ thì thân lắm, bây giờ thì bặt thông tin, đó là Nh., con của bác Đ.T. ngày xưa chuyên gia dịch mấy bộ phim hoạt họa chiếu trên kênh HTV7 vào lúc bảy giờ tối các ngày trong tuần! May mắn, trong hơn hai mươi năm qua tôi có được những người bạn tuyệt vời, mà nhiều khi ngẫm nghĩ lại, không hiểu sao, một thằng tôi bình thường như thế, lại có được những bạn bè thân tình quá đỗi! Nói như thế, để các bạn biết rằng, nhờ có Nh. Mà tôi đã được tiếp cận với H.P, theo kịp thời đại, và cũng như thời đại, tôi bị H.P bỏ bùa ngay từ khi đọc những tập đầu!

Nói cho rõ, ngày xưa, H.P ra sạp báo không phải là một quyển tổng hợp bự chà bá như những tập truyền bây giờ, mà nhà xuất bản sách chia một tập trong tổng cộng bảy tập H.P ra thành nhiều quyển nhỏ, giống như Conan, rồi xuất bản cuốn chiếu, mỗi tuần một cuốn! Kiểu xuất bản ấy ra được đến tập sách thứ năm, H.P và hoàng tử lai, thì kết thúc, chuyển sang xuất bản cùng một thiết kế bìa sách với thế giới, chậm hơn khoảng hai tháng dành cho cô L.L chuyển ngữ! Trong tủ sách của tôi hiện giờ, năm tập đầu hoàn toàn là những quyển sách nhỏ, tổng cộng gồm sáu mươi mốt tập, chia thành năm phần chính của trọn bộ H.P, hai phần còn lại, sáu và bảy là quyển bự!

Tôi phải cám ơn Nh, người bạn cũ mà bây giờ bặt luôn tin tức, tôi không biết bạn ở đâu, bạn làm gì, học trường nào hay những thông tin cơ bản khác! Tiếc quá chừng! Nhưng tích cực, thì bạn đã bắc một cây cầu, từ cây cầu đó mà tôi lớn lên, cùng với một bạn ký ức khác, đó là H.P! Cũng nói thẳng ra luôn, đi qua hơn hai mươi năm cuộc đời, nhiều khi chính H.P lại nối cầu cho tôi với những người bạn đời thường thực tế nữa. Như bạn M.Tr khi xuống đại học, cũng khoái H.P giống tôi, cũng lớn lên cùng với H.P như tôi! Tôi nghĩ rằng, rải rác trên khắp cả nước này, không nói ra thì thôi, chớ ai sàn sàn tuổi tôi, có đọc H.P, thì chắc ăn luôn là khi nói ra, phải mất nhiều giờ, nhiều ngày đặng giải bày cho hết tâm sự của mình! Kiểu như đọc từ nhỏ đến lớn, đọc hoài mà không biết chán! Đọc tập một mà cứ bị ám ảnh, vô lớp học của mình mà cứ gọi là nhà, rồi trong lớp làm chức tổ trưởng, sao đỏ nọ kia thì cứ trừ năm điểm, mười điểm! Tập một, tôi bị ám ảnh sâu sắc bởi sự độc lập và cạnh tranh cộng / trừ điểm ấy của bạn H.P!

Bởi cũng đơn giản vì đọc H.P từ hồi chưa nhổ giò biết lớn, giọng chưa vỡ, mặt còn láng, chưa mụn nổi đầy mặt! Rồi đọc H.P qua cái buổi ồm ồm giọng nói, qua cái quãng học hành hết ga mùa thi, đọc H.P lúc năm tư sắp sửa ra trường, và chắc ăn là sẽ còn, đọc H.P cho đến những ngày sau này nữa! Bởi H.P là người bạn đặc biệt, của tôi mờ!

1 nhận xét:

  1. toi cung thich haryportter.nho hoi nho toi cung anh trai thuc dem de coi hp.hoi do phim chieu rat khuya khoang 11h moi co nen 2 anh em thuc cung nhau coi cho vui.vua vui vua so vi nhung pha phep thuat ghe gomtrong phim.nhung bay jo thi nhung ki uc do chi con la ki niem

    Trả lờiXóa