Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Ninh tôi nghèo, nhưng vẫn đẹp



Thường tôi thờ ơ hổng thèm mời bè bạn về thăm quê mình, bởi vì cù lần, trong tâm tưởng Ninh nhà nghèo xơ xác, bốc khói từng mẻ nắng chân chim, nhà mình không giàu nên cứ mặc nhiên định vị rằng quê mình không có thứ gì để níu gọi chân khách! Bởi thế cho nên mỗi bận bạn rủ hí hoáy biểu lên Ninh chơi, tôi thường bàn ra bàn vào, kiểu trời ơi Ninh có cái gì đâu mà chơi, có cái núi – bự chà bá, mà leo núi mệt lắm, có cái chùa, với đạo Đài, mà chùa thì cũng tập trung vô một chỗ, rồi thôi! Bạn bè nghe khen về một nơi chốn nào đó, thì mới có hứng đi, ai dè gặp ngay đứa vô tình, quê nhà mình mà tối ngày chê ỏng chê ẽo, nên bao bận lại thôi, không thèm đề xuất thăm quan Ninh nhà tôi nữa! Bữa năm tàn tháng tận, chia tay năm cuối thời sinh, bạn đột xuất kéo cò lên Ninh chơi, không báo trước! Sáng bảnh mắt thấy bạn nhắn tin vu vơ, biểu đang trên đường tới bến xe Sương rồi nè! Tôi lật đật tơi bời, sắp sải chạy ra chợ Hoa mua vài món cây trái đem về đãi bạn! Lúc lụi đụi đâm chén muối ớt, muối hột đựng trong cái thố sành hồi xưa ngoại để lại, ớt hột xanh bẻ ngơ ngắc ngoài hiên nhà, mà đâm ra ngao ngán, nắng Ninh này rồi non nước này, liệu có làm thỏa mãn khách phương xa hay không?

Đón bạn ở ngay sát chân núi, rồi vòng vo dắt bạn chạy theo con đường đất đỏ, mà trong bụng cứ sợ rằng khách phương xa dòm thế núi này đâm ra chán mất! Dù gì khi vừa đụng mặt chủ, khách đã e hèm núi như thế này cũng đâu gọi là ghê ghớm gì cho lắm! Sợ con đường quanh co, chỗ trồi chỗ lõm, sợ cảnh vật hai bên đường chỉ toàn là rẫy ruộng, trơ nắng giêng hai sẽ làm mỏi lòng mấy cô cậu phương xa chỉ quen với cái nắng gió miền biển, chỉ quen với nhà lầu cao tầng, xe cộ xấp xô lô nhô như mắc cưởi, mà trùng trình đụng phải Ninh nhà loe hoe có vài ba chớp mái, và lâu lơ lắc mới phải liếc mắt dòm sang thấy người chạy ngược lại phía bên kia thì đâm ra chán cảnh, chán cả sang người mất tiêu rồi!
Đầu năm bạn rủ nhau đi núi để kiếm tí hên, lên chùa Bà thắp ba cây nhang cầu xin chuyện tương lai, tình tự! Bạn đi với tâm thế của những người lần đầu đến viếng cảnh, nên hình như mỗi góc sân, cây cảnh đều đem đến cho bạn quá chừng đùm thích thú, cái nào cũng vui, cái nào cũng hay, cái nào cũng đẹp! Nghe tiếng bạn khen cái cầu này đẹp ghê ta rồi bu lại chụp hình quãng vừa bước chân lên đầu con dốc, chỗ có gốc cây sung bự chà bá chắn ngang đường, mà lòng tôi bởi hởi bời hời mừng thầm trong bụng! Cha, cái cầu này làm bằng xi măng mà có gì mà người ta khen dữ dội vậy ta? Chắc có lẽ năm nào cũng đi, có năm đi ba bận nên làm cho đôi tròng mắt dòm quen hết thấy lạ, và vẻ đẹp vì thế cũng hững hờ trôi qua, thưởng mà không thức, ngủ mất tiêu rồi!

Và trên suốt dặm dài của cuộc hành trình viếng cảnh ngắn ngủi, tôi chạy từ bất ngờ này sang bất ngờ khác! Chỗ tôi dự trù thôi đừng có ghé qua, mất công tốn thời gian, tốn công sức thì bạn lại khen nức khen nở sao mà đẹp quá đi, sao mà hay quá đi, sao mà lạ quá đi! Ninh tôi qua những lời khen của bạn tưởng như một vùng miền nào đó kha khác lắm, chớ hông phải chỉ quẩn quanh là cái xóm chòi gần ruộng mần cần xé, mần chổi xề, mần bánh tráng như trong tâm thức tôi mà thôi! Trời đất cơi nếu biết trước bạn bè tôi khoái Ninh đến thế, chắc tôi phải còn tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch dài dài, dù gì chớ bạn bè, hoặc những gương mặt người, từ những vùng miền khác, tôi quen nhiều nhiều lắm! Âm thầm mà tôi khoái chí!

Khách phương xa vượt hơn một trăm hai mươi cây số để đến nInh trong một ngày nắng, leo lên núi rồi thong thả trở về! Bạn nằng nặc đòi nếm thử đặc sản của vùng đất này, tôi nhẩm ra, thế đặc sản Ninh là gì? Hông lẽ để con người ta đi ăn đồ chay hay sao? Mà mùa này hông biết kiếm thằn lằn núi đâu ra? Suy đi nghĩ lại rồi cuối cùng dẫn bạn chạy qua vùng đất Ninh cựu, chỗ cầu Quang đường Long mời bạn ăn thử món bánh tráng Trảng đặc sản nổi danh, kèm với bánh canh. Bạn ăn xong rồi buông thõng giống y chang dưới Hoàng Ty, chỉ có điều rẻ hơn thôi! Tôi thờ ơ ơ hờ cười muốn nấc! Khác chớ bạn, khác nhiều lắm chớ, chỗ Hoàng Ty bạn ăn là ở một không gian khác, có máy lạnh, có điều hòa có tiếp viên phục vụ mặc đồng phục chạy bời hời bởi hởi, đi khắp thành phố được có năm sáu quán, theo kiểu chắc gia đình đầm ấm, hoặc franchise nhượng quyền nọ kia tôi không biết! Còn ở Ninh, kiếm một quán bán bánh canh dễ như trở bàn tay, người phục vụ không bận đồng phục, không trẻ đẹp, không son phấn, không thế này thế nọ thế kia! Họ là người Ninh, họ sống ở Ninh, và bao đời đã gắn bó với vùng đất này! Tôi chỉ cho bạn sự khác biệt giữa tô bánh canh Ninh với tô bánh canh – cũng – đặc – sản – Ninh dưới Sài, là ở chỗ cái hương vị đó bạn! Bởi chỉ ở chỗ đất này, tôi thấy tô bánh canh mình ngon nhất!

Tiễn bạn về trên con đường quốc lộ xập xòe trong cánh gió lúc chiều tà muộn! Chợt tự nhiên nhớ câu bạn khen lúc chạy trên quãng 30 / 4, khúc Mũi tàu! Bạn nói đường xá ở Ninh coi bộ đẹp, rộng và thoáng quá ta! Bạn quăng theo câu nói một cục ngơ ngác to tổ bố làm mém tí nữa là tôi ngán ội! Đường Ninh xe không nhiều, người không nhiều nên mới thoáng đãng rộng rãi như thế đó bạn ơi! Và thực tế là Ninh vẫn còn nghèo! Bạn chia tay trong một buổi chiều chưa dứt nắng, tự nhiên thấy xao xác cả lòng người Ninh cũ!

Ninh tôi nghèo, nhưng vẫn đẹp!

2 nhận xét:

  1. Ơ hay, đất này, người này, mà sao nói chuyện thấy "ăn trét" vậy bạn? hhuhu

    Trả lờiXóa
  2. Chị Đá: chị ơi, “ăn trét” là sao ạ?

    Trả lờiXóa