Chủ Nhật, 2 tháng 1, 2011

Trường của ngày cuối năm (Hay lớp tôi là ... số 2)

Trường Thương có kiểu thi lạ lắm, thi trắc nghiệm trên máy, sinh viên chia theo ca, theo lớp, theo ngày! Vô ngồi bấm kịch kịch, xong thì nộp bài, kết quả ra cái rẹt, nhanh, gọn, lẹ vô cùng! Ngày thi trắc nghiệm cuối cùng, môn Thương mại Điện tử, không nhiều cảm xúc lắm! Đang luống cuống chạy cho xong buổi farewell chia tay lớp, điểm cũng mông lung trên trời dưới bể! Ngày cuối năm, cho những giây phút cuối cùng của đời sinh viên, chậm chậm, vỡ tan trong ánh chiều tà!

















Chỉ còn chỏng chơ bình nước uống, tài liệu bài thi cũng xác xơ, trơ ra với không gian chỉ còn trơ trọi nhớ! Chỗ ngồi này, mùa thi nào cũng đầy ắp sinh viên, buổi trường tan chỉ còn nghe trong tiếng gió, có những tiếng khóc! Khẽ đưa, khẽ đưa!

















Bút viết là đây, tài liệu là đây, mà người thì đã ngoảnh mặt quay lưng đi đâu mất rồi! Độc hành!

























Và trong góc tối, những trang giấy hốc hác, chung chiêng cho những đồng vọng khát khao con chữ! Đã qua sử dụng rồi, trang giấy trắng trở thành kẻ vứt đi, ngày thi cuối, giấy cũng không hơn là một công cụ, cho người biết qua, đi qua! Và trang giấy sẫm màu!



















Những bước chân đi qua, trả về phía tối những góc phòng lặng im… cuộc đời là những buổi tiệc, và đã đến lúc tàn thôi những buổi tiệc cuộc đời! Đôi lúc gió nằm yên, cho góc phòng than thở, bao bàn chân qua, và nhớ!
























Dù có gắn bảng chú ý, nhưng những bàn chân quen, rộn ràng trong từng nhịp bước, ngày lại ngày, rộn ràng! Đi qua ngày, qua tháng, bộn bã ngày cuối năm, biết đâu bỗng những bàn chân mình nhẹ nhàng như cố níu!






















Những cánh cửa mở ra, những cánh cửa khép lại! Đôi bờ tiếc nhớ, tôi đứng khẽ khọt bên song, thấy khoảng khắc mình, trôi trong vô vàn tiếc nhớ! Cửa đã khép lại rồi, đã thực sự chia tay rồi, trường Thương ơi!


























Sân trường mấy buổi đi về, giờ hiu quạnh những dấu chân chiêng! Ở một góc xa thẳm thăm nào đó, ở sân trường ấy có một tôi bên đời hiu quạnh, xa Ninh nhà tìm về phía phố, và ngơ ngắc những ánh mắt đầu tiên, cảm xúc đầu tiên đặt chân trên hàng sân gạch này! Sân trường mình, chiều cuối năm, sao mà buồn hiu đến lạ! Bàn chân đi rất khẽ, ngỡ đâu tình đã quên mình!


























Nấp trong hốc lá, thấy bạn bè mình rồi thì cũng sẽ chia chác mỗi đứa một phương! Bàn chân quên không mỏi mệt, chỉ mong rằng, sẽ nhớ về những khoảng nào, rôm rốp tiếng nói, rôm rốp tiếng cười nào! Trong ảnh là ba người bạn, chơi chung trong một nhóm, từ hồi năm nhất, khẽ khặt từng bước chân xa!





















Bốn năm trước, mình cũng từng có một ngày hội như thế này! Ngày hội sinh viên năm nhất, ngày ấy mà tôi lớn thêm lên, mỗi ngày!


























Giây phút ngập ngừng, bàn tay chưa vội chia xa! Bạn níu kéo cho những điều tưởng như nhỏ nhặt lắm, giảng đường này, những gương mặt, nụ cười, tiếng nói này!






















Nấp trong khe lá, những phút giây cuối cùng mình còn ngồi lại, bẩn thẩn cả một buổi chiều chỉ để cho giây phút này đừng trôi xa! Bốn năm trời, mới phát hiện ra rằng trong cái khoảng sân nhỏ xíu của trường Thương ấy, có một gốc lộc vừng, nhỏ thôi, đã âm thầm trổ bông, rụng hồng cả một góc! Tôi gọi, cây lộc vừng, hay những cây cỏ nhỏ dại khác, là những chứng nhân, cho rất nhiều những cuộc chia ly, đến hẹn lại lên, cũng chính ở khoảng sân trường nhỏ bé này!






















Cây bằng lăng, tháng giêng hai mà vẫn chưa thay hết lá để nhú mình chồi non! Phía trên kia là trường tôi, là khoảng trời ấp ủ bốn năm của tôi! Trên kia nữa, là quá trời những ký ức! Chấp chới cánh chuồn, chở hoài mà chẳng hết những buồn, vui, ngày sắp sửa chia xa!




























Trường tôi đấy, Thương, cơ sở số 2, tại Sài! Và ngay chóc chỗ này, tôi sẽ bay vào đời, bằng đôi cánh của ký ức, bốc khói về bạn tôi, lớp tôi, trường tôi!


+ Hình do bạn Tồn Phan, chụp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét