Thứ Tư, 19 tháng 3, 2014

Du xuân 3

Rời Changi, bắt chuyến MRT lúc chín giờ hơn để vào thành phố. Hostel ở đường Serangoon, phải đổi trạm từ line xanh sang line tím. Ngu ngơ khù khờ vì lần đầu đặt chân lên mảnh đất này! Mười một giờ tôi về tới nhà trọ, check in trễ nhưng cũng có hề gì. Đói và mệt mỏi đã trở thành những người bạn, thân thiết qua từng quãng bụi đường. Hôm nay sáng trăng, rằm nguyên tiêu nếu còn ở nhà tôi sẽ chở má, chở cháu đi chùa, quê tôi rằm tháng giêng - rằm thượng ngươn là rằm lớn, có hội to, có Đại lễ Đức Chí Tôn! Ở Singapore lúc này thì tôi chỉ có một mình! Trước lúc đi tôi có mượn hai cái sim Singapore đặng có gì liên hệ với bạn! Nhưng ngặt nỗi cái điện thoại không bỏ vừa sim, sim bị kẹt luôn trong đó, thành thử ra, đầy đủ dụng cụ, mà cuối cùng gọi cho bạn cũng không được. Gia đình ở quê nhà cũng không gọi được luôn! Đêm trăng sáng với ánh trăng lơi lả trên vai tôi lủi thủi có một mình! Rời rã, sắp xếp đồ đạc, nhận phòng và đi ngủ. Rải lời trên facebook báo bình an. Vậy là cũng xong một đêm ở Singapore, bình yên đừng hỏi!

3. Tôi đi tìm thần Cupid

Mở mắt ra, ngày thứ sáu, thứ sáu ngày mười bốn, tháng hai - ngày tình yêu, và tôi thì cũng chỉ có một mình! Buổi sáng trở dậy rất sớm. Tối qua tôi có làm quen với một nhóm các bạn trẻ Indo, sinh viên thôi, các bạn qua Sing để tham dự một buổi hội thảo thanh niên. Hôm nay các bạn sẽ đi hội nghị! Hostel có phục vụ buổi sáng từ bảy giờ đến mười giờ. Ngày lễ tình yêu, ở quê mình thì ầm ào và náo nhiệt lắm. Tôi phải dậy sớm, nhắn tin cho anh bạn đang sống và học tập ở đây để lấy vé đi USS (Universal Studios Singapore ). Nhắn tin qua Viber thôi vì chỉ khi nào còn ngồi ở hostel thì tôi mới có được liên lạc với trái đất này! Ăn sáng nhẹ nhàng với bánh mì sandwich với bơ đậu và trứng luộc và một quả táo. No cành hông. Tám giờ bạn ghé, đưa vé rồi bạn đi! Tôi bắt đầu ngày mới - ngày Valentine với tấm bản đồ MRT, từ trạm Farrer Park, tôi bắt MRT đi Vivo City, sau đó bắt MRT đi đảo Sentosa. Ngày lễ tình nhân, trên MRT dễ dàng bắt gặp những cặp đôi trai gái nắm tay nhau, có bong bóng, có hoa và quà. Hạnh phúc thiệt!

USS nằm gọn hơ trong Sentosa, hòn đảo lớn nhất thuộc Singapore.  Mua vé 4SGD để đi MRT nội bộ trong Sentosa! Cảm nhận về Sing, ấn tượng về đảo quốc này với tôi thực sự chính là hệ thống giao thông công cộng, mà nổi bật nhất chính là 5 lines MRT này! Chỉ việc cầm bản đồ và dò đường đi thôi cũng đủ vui! Tàu vào Sentosa có chút xíu, thời gian chưa đủ để chỗ ngồi loi lẻ nóng lên! Tôi xuống trạm Waterfront, ở đây là USS, phải đi bộ chừng năm phút. Đi theo dòng người, xuống trạm Waterfront xong thì đi bộ, ở quầy thông tin tôi lựa lấy một mớ brochure. Đi một mình là vậy, hễ cứ đụng chỗ nào có kệ thông tin là ghé lựa, kiểu gì   cũng sẽ có lúc cần. Cảnh đập vào mắt náo nhiệt và sôi động! Ngày thứ sáu, ngày lễ tình nhân mà nên đông vui tấp nập vô cùng. Tôi lấy cái vé giá rẻ bạn tôi đưa cho, nhập mật mã trên đó, và vậy là bước chân vào USS.

USs nằm trong khu phức hợp Sentosa Resort world, được đưa vào sử dụng từ năm 2010. Anh bạn của tôi đã từng đi Huê Kỳ, anh ấy bảo Universal bên đó chán lắm, trò chơi kiểu cũng bình thường, không biết ở bên Sing thì như thế nào. Anh bạn tôi chưa có dịp đi Sing. Lúc rôi rãi ngồi nói chuyện ta bà rong ruổi, tôi nói với anh bạn tháng này có đi Sing thì làm ơn ghé qua Uss nhé, chắc là bạn sẽ thích vì một người không ưa xô bồ náo nhiệt như tôi mà còn thấy phấn khích thì không có lý do gì để ban phải lăn tăn cả. Ngày Valentine một mình, người ta nói dù cho có phởn phơ vui vẻ đến cỡ nào, thì cũng phải có gì đó gợn gợn, khi xung quanh mình toàn là những cặp đôi đi chung với nhau. Và tôi, chỉ có một mình!

Uss chia làm 7 khu chính, lần lượt là Hollywood, Madagascar, Far Far Away, The  lost world, Ancient Egypt, Scifi City và New York. Mỗi khu có một đặc trưng riêng, có những điểm hấp dẫn riêng  mang đậm màu sắc chủ đề của khu ấy, và từ cái tên cũng có thể đoán ra được phần nào cái ruột bên trong của bảy khu này. Hollywood với Đại lộ Danh vọng đón chào khách tham quan, nói chung mình thấy khu này cũng bình thường. Là mặt tiền nên trang trí có vẻ cũng hào nhoáng, hàng quán có vẻ sang và rộn ràng lắm. Có Đại lộ danh vọng dài khoảng chừng 100m, đi bộ chưa kịp mỏi cẳng đã hết queo. Madagascar thì như kiểu film hoạt hình, có mấy cái điểm thu hút nhưng tôi không mê lắm. Far far away có chiếu film 4D về chàng Xanh Shrek, cũng vui và hiệu ứng khá ổn. Vẫn là phong cách công chúa cho mấy cô gái còn mê bông hồng và các em bé còn đi theo cha mẹ. The lost world có trò đinh là Jurassis Park, chơi là ướt hết quần (tôi không chơi, nói chung không có cảm tình lắm với mấy trò ẩm ướt!). Được cái khi chơi nếu muốn thì gửi đồ, in như phải mua cái áo mưa mỏng te để tránh ướt, không thôi thì lúc chơi xong bỏ 4sgd ra hong khô. Tôi đi vòng vòng, xếp hàng chơi mấy trò nhẹ nhành nhảm nhí xong thì cũng trưa trời trưa trật. Nói kiểu vui vui bình dân xì tin thì đi tránh ế, nói kiểu sang sang văn chương màu mè hoa lá hẹ thì đi tìm ông thần trẻ con mang cung tên. Mà khổ nỗi đi đến đâu cũng toàn thấy người ta có cặp có đôi. Nhiều khi đi một mình, tủi thân là như vậy. Như đói bụng có thể rủ đi ăn cơm chung, có mình ên thì phải lủi thủi một mìn, đói thì kiếm cái gì đó nhét đại vô bụng. Đi hai mình thì nhiều khi sẽ giả bộ, thảo luận này nọ kia giành nhau chơi trò này trước trò kia trước. Hoặc giả nhiều khi đứng đợi xếp hàng lâu mồ hôi đổ ra cũng thấy vui vì cái cảm giác có người đợi chung cũng đỡ  hơn quạnh quẽ có một mình. Một mình và chỉ một mình. Trưa nắng đồ cành tôi cũng thấy mệt. Ghé đại vô cái foodcourt nào đó ăn quấy quá rồi lại lủi thủi xách bản đồ lên đi kiếm trò chơi tiếp! Đồ ăn trong USS mắc mỏ đắt đỏ vô cùng mà lại không ngon, thì là khu vui chơi mà, lại đặt ở nước đắt đỏ hàng đầu thế giới, nên chịu! Bấm bụng ăn cho qua ngày đoạn tháng - này là những tháng ngày rủi rong trẻ trai có một mình!

Ancient Egypt được thiết kế mô phỏng loạt phim về Xác ướp Ai Cập! Trò đinh của khu này là trò Mummy, đại khái tôi được đưa vô một cái xuồng (hay cabin, đại loại vậy), ngồi ược đâu khoảng 15 người. Rồi tất cả sẽ bay vô một đường hầm tối om, và quăng quật rồi làm đủ trò đủ để la hét khản cổ. Vui muốn chết, cảm giác cũng khá là mạnh đấy chứ hổng phải giỡn. Phía ngoài khu này thì có các diễn viên đóng giả làm các nhân vật chính trong bộ film cùng tên, lượn lờ chụp hình với du khách, chụp hình thì miễn phí nhé! Scifi City có kiến trúc đậm màu của Transfomer, và trò đinh của khu này cũng là trò chơi cùng tên luôn! Tôi hơi oải, lúc tới khu này thì đã đứng bóng mặt trời rồi (Chưa kể lúc ăn trưa xong, mệt quá, tôi nằm dài ra ghế, lấy tờ bản đổ ra che mặt lại, mệt mỏi vì di chuyển cùng sự trống trải trong tim dễ làm cho con người ta đâm ra uể oải. Tôi cứ thế mà ngủ, giấc ngủ nhọc nhằn loi lẻ đơn độc giữa khu ăn uống ầm ào giữa USS náo nhiệt và sôi động!). Tôi không chơi trò nào hết ở khu Scifi city. Để rồi lúc sau khi nhắn tin cho anh bạn, người mua vé giúp tôi ảnh bảo thế là phí tiền mất tiêu rồi, tại vì Transfomer là linh hồn của USS mà. Nói vậy để đánh dấu, coi như mình còn lỡ hẹn với một Transfomer vậy! Lần sau có đi, nhất định phải chơi! Khu cuối cùng là New York, khu này có show Light, Cinema, Action được sáng tạo và dàn dựng bởi Steven Spielberg - vị đạo diễn ừng danh của Avatar, và Công viên kỷ Zura, Jaw, Giái cứu Binh nhì Ryan và siêu phẩm Titanic. Đại khái đây là một show thể hiện các hiệu ứng bão. Tôi được đưa vô một căn phòng, trong đó thiết kế như một bến cảng. Và tôi được trải nghiệm cảm giác khi bão các cấp độ đổ bộ tới, có lửa, có gió, nước, âm thanh ánh sáng y như thật. Xem thì thấy rất hay nhưng chả hiểu sao nhiều bạn đi về lại chê. Thì thôi là tuỳ mỗi người. Với lại, xếp hàng chờ xem show hơi lâu vì họ có đếm đầu người, khi nào đủ số lượng mới cho vào xem chớ không cho lẻ tẻ. Ngoài ra, rải rác vào những khung giờ nhất định sẽ có các tiết mục biểu diễn đường phố, các nhân vật trong các bộ film sẽ hoá trang đứng khơi khơi ngoài đường cho du khách nhào vô chụp hình. Tôi thấy cũng vui và có không khí!

Chơi chán chê ở USS rồi thì tôi lại tiếp tục đi ra công viên Merlion Park Sentosa. Đi loanh quanh mỏi hết cả cẳng. Khu công viên khá rộng, không khí tết ta vẫn còn rực rỡ với những chậu tắc, vạn thọ và hoa, câu đối... khắp công viên. Tượng Merlion ở khu Sentosa khá to, có bán vé tham quan lên trên cái miệng của Merlion để phóng tầm mắt ra biển. Tôi thì chỉ đi vòng vòng quanh cái tượng đài, rồi đi tiếp ra biển. Biển ở Sentosa nhìn mắc cười muốn chết. Nắng chiều tà nhuộm vàng lấp loáng đầu ngọn sóng. Biển ở đây sạch và vắng người, có người tắm nhưng ít lắm vì biển lặng và không có vẻ gì là rộn rã. Tôi đi loanh quanh từ đầu nàyđến đầu kia, định cái bụng là chờ coi show nhạc nước, nhưng tự nhiên trời rớt hột mưa, chạy lúp xúp về. Mưa mùa này ở Sing coi như cũng hiếm! Chạy qua cơn mưa nhỏ nhẻ cũng thấy vui! Về kể lại ai cũng ngớ ra, hỏi hỏi hỏi kiểu như ở Sing mà cũng có biển nữa à?

Và rồi tôi trở về. Đã có chút gì đó gọi là quen với bản đồ MRT, và  ở khu Vivo thì lượn một vòng, xem thư pháp của người Hoa, đi loanh quanh xem người ta mua bán, vô Food Republic ngó hàng xong rồi về nhà. Ngày 14/02 trôi qua thật tuyệt vời với cả ngày rong ruổi trong USS. Tối đó tôi bắt bus ra Marina Bay Sand coi nhạc nước, dở ẹt rồi sẵn tiện ghé qua sân khấu ngoài trời của nhà hát trái sầu riêng coi show Love Song. Ngồi một mình nhìn từ vịnh Marina ngó ra biển gió thổi hiu hiu người nười dập dìu thấy đìu hiu quá xá. Nghe Love songs xong thì cũng đã 9 giờ. Lần mò trở về nhà trọ! Các bạn sinh viên Indo đang ngồi ngóc mỏ trước cửa hostel, tôi hỏi thăm chút đỉnh rồi chào tạm  biệt đi ngủ. Rời rã. Trăng treo trên đỉnh đầu, trăng mười lăm tròn như cái bánh! Trăng ở nơi nào thì cung chỉ có một mình tôi ngắm mà thôi!

----------

Nhưng một mình cũng đâu có nghĩa là không vui đâu hè

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Du xuân (2)

Nhiều người hỏi sao bạn cứ khoái đi một mình? Bộ vui lắm hay sao? Bạn sẽ cười, bạn sẽ nói là có gì đâu mà vui. Nhiều khi đi bụi một mình, thấy tủi thân thấy bà! Nhưng ừ thì một mình mà, dẫu vui, dẫu buồn gì thì cũng là thích! Cái sở thích nó ăn vào máu, cái sở thích ấy ngấm vào từng bước chân. Nên mỗi bước chân qua, độc đơn loi lẻ có một mình nhưng lâu dần nhìn miết cũng thấy quen. Thói quen, lâu dần thì thành nghiện! Bạn hứng lên là xách ba lô lên và đi!

2. Changi - một Singapore thật đặc biệt

Tôi có thằng em - nói là em vậy thôi chớ bạn trẻ này rành rọt lắm! Bạn trẻ đi Sing rồi, đi hồi mùa mưa năm ngoái, nên tôi hay hỏi bạn trẻ thông tin về đất nước nhỏ bé và năng động này! Bạn đặc biệt khoái Changi - trạm trung chuyển lớn và là cửa ngõ rất quan trọng của châu Á nói chung và Đông Nam Á nói riêng. Bữa bạn trẻ đi, bạn ấy ngủ hai đêm ở sân bay, đêm đầu tiên đặt chân đến đảo quốc sư tử và đêm cuối, trước ngày về lại quê nhà. Changi rộng rãi và đã lắm, có đủ thứ trong đó (thật không? Lỡ tôi muốn mua mấy kg mắm, mắm lóc quê nhà, có hay không?). Bạn còn dặn tôi đi mỏi chân, lúc ra Changi, nhớ kiếm mấy cái ghế massage, thư thái thoải mái xí rồi về. Bạn trẻ này mỏng cơm, mà uống beer như uống nước suối! Hiện giờ bạn đang ở Thụy  Điển, đi du học, ở một cái làng hốc hẻm nào đó. Lâu lâu online, hay chém gió với bạn! Cách biệt ba, bốn tuổi mà nhiều khi cũng đủ để tôi thấy thèm ơi là thèm cái thời trẻ tuổi nông nổi muốn làm gì cũng được của mình! Nói gì thì đi làm rồi, cũng đâu có phải lúc nào cũng muốn làm theo ý mình là được!

Tôi cũng khoái Changi. Tôi đáp chuyến bay từ Việt Nam sang hồi sáu giờ chiều. Hoàng hôn chậm buồn rơi lỏn tỏn trên cánh máy bay lúc cất cánh! Nỗi háo hức được đặt chân lên Changi được tôi ém nhẹm vào trong gió. Máy bay giá rẻ nhưng vẫn đúng giờ. Singapore đi trước nước mình một giờ đồng hồ. Hạ cánh lúc gần chín giờ đêm, Changi lộng lẫy và không hề mệt mỏi. Hoa, cây cảnh là những thứ đầu tiên đập vào mắt khách phương xa. Hoa thiệt, cây cảnh cũng là thiệt, họ thay mới vài tháng một lần. Changi là điểm mua sắm lớn thứ hai của Singapore, chỉ thua Vivo City, nên dẫu đã ngược về nửa đêm rồi, mà Changi vẫn vô cùng tấp nập! Lần đầu đặt chân đến đây, tôi bị ngợp. Mình không phải thuộc dạng giỏi định hướng, tiếng Anh - dù đi bụi một mình nhiều nhưng cũng chỉ đủ lõm đõm giao tiếp thôi, nên thay vì sau khi thông quan, phải quẹo trái, đi xuống thang cuốn, bắt MRT, tôi đi nược lại, hướng ra chỗ bắt taxi. Ở Singapore, taxi ban đêm bị charge thêm phí, sau 12 giờ đêm giá là gấp đôi, đắt kinh khủng. Nhầm đường rồi, lại đang khát, tôi kiếm cái vòi nước ở ngoài mấy cái toilet, vặn lên uống. Nước uống ược, chớ hổng phải giỡn. Rồi thì hỏi đường, kéo valy, đi xuống bắt MRT.

Changi rộng lắm! Tôi chỉ đi loanh quanh ở Ter2 thôi mà cũng đủ mệt. Đất nước nhỏ, mà tầm vóc của người ta rộng lớn. Changi là một trong những biểu tượng nổi bật của đất nước này! Sân bay đón triệu triệu lượt khách mỗi năm, là trạm trung chuyển lớn, của Châu Á và của thế giới. Tôi có cảm giác, Changi như một ngôi nhà rộng, ở đó bạn bè tôi mỗi khi đi tới đây, thể nào cũng sẽ dành ít nhất một ngày, để ngủ lại nơi này! Ở đó, có con bé em gái đồng hương với tôi, hồi mới qua đây, lấy Changi làm nơi học bài! Và đừng so sánh Changi với Tân Sơn Nhất! Mỗi bận đi đâu, lại quày quả xách valy khởi hành từ nơi này, nên tôi thấy sao dân mình tiết kiệm chi nụ cười, cán bộ hải quan thì cứ quạo đeo - in như sáng nay đi làm con cái người ta quấy khóc, in như tối qua ngủ muộn vì coi trận banh đội người ta thương bị thua, in như là tỷ tỷ cái lý do khác nữa như giả bộ cái móng tay bị gãy, con chó nhà hàng xóm mới đi bệnh viện, cái cổng rào vừa mới bị hàng xóm lấy sơn ra trét dằn mặt. Vậy nên thấy cán bộ hải quan bên nước người ta niềm nở và thao tác rất nhanh đặng giải phóng hành khách tôi đâm ra chợn. Thì nước mình nó khác! Chấp nhập vậy thôi!

Tôi có đọc một số thông tin về Changi trước khi bay! Vì ấn ượng đầu tiên về đất nước này, chính là cất cánh từ sân bay mà ra mà! Changi có chiếu film miễn phí, có chỗ ngã lưng cho dân đi bụi, có công viên cây xanh, có rất nhiều nơi mua sắm... Chuyến bay đáp xuống Changi cũng tối rồi. Một mình, lại đất lạ người xa không cho phép được thoải mái đi khám phá nơi này! Tôi hỏi đường xuống MRT, tại quầy phục vụ khách hàng mua một thẻ EZ link tourist pas, xin cái bản đồ MRT. Sau đó thì lò dò hỏi đường về hostel. Từ sân bay Changi tôi đi sâu vào thành phố. Mọi thứ trước mắt bắt đầu. Hành trình một mình! Ngày mai đã là 14/2 rồi!