Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

Ám ảnh!

1.

Ngày nhỏ, chương trình truyền hình tôi thích coi nhất là: Phim hoạt họa, chiếu vào các khung giờ mười hai giờ trưa trên kênh chín (HTV9), và bảy giờ tối trên kênh HTV7! Ngoài ra, sáng chủ nhật nào tôi cũng canh me trên kênh bảy đặng chờ coi phim của chương trình Tạp chí văn nghệ. Một loạt phim thiếu nhi mà mãi cho đến những ngày sau này, khi ngồi mường tượng lại về quãng ngọt ngào con nít của mình, tôi vẫn cứ nhớ mải miết, có thể tạm kể ra là: Chú bé rắc rối (có Phùng Ngọc - thằng Cò trong Đất Phương Nam đóng vai chính), chùm Cổ tích Việt Nam của hãng Phương Nam Phim (Sự tích trái dưa hấu, Sự tích con khỉ, Ăn khế trả vàng...)... Một trong những phim chiếu trên Tạp chí văn nghệ mà tôi thích nhất, là Tuổi thơ dữ dội! Tôi coi đó như một nỗi ám ảnh, phim trắng đen, diễn viên chỉ có mỗi Lê Công Tuấn Anh là tiếng tăm lừng lẫy, các diễn viên nhí đều rất lạ!

Đến năm nhất đại học, tôi mới có cơ hội đọc bản gốc của Tuổi thơ dữ dội! Ám ảnh khi đọc không dừng đến suốt cả đêm! Và rơi nước mắt cả ba lần trước sự hy sinh anh dũng của các bạn! Lần đó, ám ảnh tôi cả mấy ngày sau!

2.

Hồi năm tôi mười tuổi, gần nhà tôi có thằng nhỏ bị té giếng, chết! Thằng nhỏ nhỏ hơn tôi ba tuổi, nhà nó trên đầu dốc, nhà tôi ở cuối dốc, trong hẻm! Nó là em ruột của thằng bạn học chung lớp với tôi! Nhà nó bán trái cây ngoài chợ, cha má ly dị - hay là cha nó bỏ cả nhà đi mất tăm! Nhà có bốn anh em, ba thằng con trai và một đứa em gái út! Bạn tôi là anh ba, trước đó có thằng anh hai - hơn tôi hai tuổi, tới nó, rồi tới con em út!

Nhà ấy nằm um tùm lụp xụp trong một rừng điều, trước nhà có mấy gốc sa bô chê mà tôi nhiều lần lẻn vô ăn cắp! Bên hông nhà, là rừng điều và có một cái giếng, có tay quây! Mấy anh em nhà đấy hay trèo cây hái điều lắm! Chả hiểu thế nào, chứ con nít hồi ấy, khoái leo trèo dữ dội! Một bữa trưa, thì nghe cả xóm ầm ầm đi coi thằng nhỏ té giếng! Thằng nhỏ trèo cây, té, xui làm sao, té luôn xuống giếng!

Tôi có đi coi, nhớ mãi cảnh bà mẹ khóc lên khóc xuống, đầu tóc rũ rượi, mồ hôi bết vào trán, má, cổ. Cái nón lá bay vất vưởng giữa quá chừng những bàn tay níu kéo! Thằng bạn tôi cũng khóc, nhưng chắc con nít nên cũng chả đau đớn gì nhiều!

Tôi ám ảnh mãi hình ảnh gương mặt thằng nhỏ, trầy trụa và xám xịt! Nó nằm còng queo! Trong giấc mớ của tôi, chuyện gặp ma nhiều khi còn không kinh sợ bằng hình ảnh gương mặt đấy của nó!

3.

Tôi không thích xem phim ma và các thể loại kinh dị! Ngày nhỏ, dù rất khoái coi phim Tây Du Ký, nhưng mỗi lần tới khúc yêu quái ám hại Đường Tăng hay uốn éo hiện nguyên hình, là tôi nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác, không dám coi! Những phim ma Tàu, phổ biến hồi mười mấy năm trước kiểu như Cương Thi và bùa ngãi này nọ, tôi cũng không dám coi! Bây giờ coi lại thì thấy mắc cười, chứ không sợ như hồi xưa nữa! Nhưng đại khái, tôi không thích coi phim ma cho lắm, vì tôi sợ bị ám ảnh, và sợ là nửa đêm đương ngủ chợt tỉnh giấc, ngủ một mình nên chân lạnh cóng, sợ cảm giác có ánh mắt vô hình nào đó dõi theo, sợ bàn tay nào từ dưới chân lay lay mình dây, và sợ tiếng khóc!

Má tôi hay nói, tại hồi lúc mang bầu mày tao coi phim ma - Ma Cà rồng, mà lúc đó coi, sợ thiệt, ám ảnh, nên giờ mày mới sợ ma như vậy! Má cũng hay lôi mấy cái tại bị, kiểu như hồi mang bầu tao đọc sách tối ngày - ôm trọn bộ của Kim Dung, của Hồ Biểu Chánh, của Cổ Long... nên giờ mày mới khoái đọc như vậy! Tôi chỉ cười, ai biểu má coi phim ma làm chi, để giờ con hay vơ vẩn sợ, và ám ảnh như vậy, hở má!

Ủa, mà tôi không phải sợ ma đâu, chỉ là không thích sự ám ảnh, mang lại từ những thước phim mô tả sự sợ hãi, thôi!

4.

Tôi dễ bị ám ảnh - đọc một bài báo cảm động, một cuốn truyện sâu sắc, một bộ phim tranh cãi, một bài thơ hay, một tấm hình nhức nhối... đều có thể làm cho tôi phải suy nghĩ nhiều ngày, khó thoát ra được!

Cô giáo ở đại học, có bận bảo với tôi là tính em sau này sẽ khổ, kiểu như cái gì cũng hết mình, cũng lo lắng vì những chuyện không đâu!

Tôi thấy cũng đúng, có khi vì những chuyện không đâu mà cũng làm cho tôi phải khổ sở, ám ảnh từ giấc ngủ cho đến bữa ăn!

5.

Hôm qua, tôi bỏ bữa ăn tối, sáng dậy cũng không ăn được, cả ngày cũng chỉ ăn một chén cơm và nửa tô bánh canh, nửa ổ bánh mì! CHuyện lạ, cả năm tháng nay mỗi bận tôi đều ăn được, nhưng bữa nay bụng cứ bình bình! Tôi lại bị ám ảnh nữa rồi!

Vô tình đọc một quyển sách nói về cuộc đời chánh trị của Chủ tịch Hồ, bên xứ Tàu! Vô tình đi tìm hiểu sâu hơn về một sự kiện tháng năm, ngay quãng thời gian chào đời! Và những tấm hình, thước phim thuộc về lịch sử, công cụ tìm kiếm đưa đường dẫn lối đến những trang web của những người - mấy - chục - năm - rồi - mà - vẫn - thao - thức - nhắc, những giọng điệu đó (dù đã nghe, đã thấy, dù gì cũng thường ghé bờ lau Cô gái Đồ Long mà!), nhưng vẫn cứ làm ám ảnh! Ôi ôi lình xình cả cái bụng rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét