1. Cuộc sống, nhiều khi với người này thì dài
thậm thà thậm thượt, kiểu đắp đổi sống cho qua ngày, mai tới đâu cứ tới,
đời xô ta đẩy ta, cứ mặc kệ thôi! Đối với người khác, thì lại thành ra
ngắn ngui ngủi, sống được ngày hôm nay, vui cho trọn ngày hôm nay!
2. Ngẫu nhiên sáng tới giờ toàn đọc phải những thứ hầm bà lằng! Sáng
sớm uể oải bò dậy đón ngày mới bằng hình ảnh về vụ nổ mìn tự chế túc tắc
ngoài Bắc Ninh xa ngái! Dòm những bức
hình bên nhà otofun mà oải chè đậu trưa nhịn đói, ớn nhợn thịt heo luôn!
Hôm trước vụ giết người chặt xác bỏ bao tải cũng như vậy! Lượn nhà
webtretho nghe các mẹ mỗi bận có vụ án nào cũng đều vô than thở. Cuộc
sống, quả là mỗi ngày một khó khăn, con người ta giờ vô tình. Chỉ xích
mích nhỏ, thành ra mâu thuẫn! Chỉ xích mích, nhỏ thôi, đều có thể là mầm
mống đặng con người ta sẵn sàng đâm giết nhau, bằng những cách vô cùng
man rợ!
3. Những ngày giáp tết! Bây giờ lớn rồi má không còn
phải căn dặn con trai đừng trèo cây, đừng ra đường lớn, đừng giỡn hớt,
đừng thế này, đừng cái kia! Ngày xưa người ta sợ những điều bất ngờ đến
từ những lý do vụn vặt kiểu như trèo cây té gãy tay (như lần mình trèo
cây điều, té ngu ngơ, má phải cho uống nước tiểu của thằng con nít chung
xóm, tát cho mấy cái, giựt tóc non, xức dầu, chườm khăn lạnh... quá
trời mới tỉnh dậy được!). Kiểu như bận còn nhỏ chạy xe tàn lan xóm sợ xe
lớn chạy qua sởn mất (như bận chạy xe đạp xuống dốc, con bò nhà ai thả
rông, dây dắt bò vắt ngang lộ, mình cắm đầu cắm cẳng phóng qua luôn,
vấp, té một phát, nín thở!). Đại khái sợ vu vơ, sợ những rủi ro không
lường trước được như vậy! Những nỗi sợ hồi xưa, giờ nhắc lại thấy thiệt
là... hiền như ngói!
4. Để rồi bây giờ ngồi trong nhà cũng thấy
sợ! Những nỗi sợ không thể đong đếm được bằng tên, bằng không gian,
bằng thời gian (giống như má, sắp đến tết lại nhắc con cái đừng làm cái
này đừng làm cái kia, bộ qua năm mới, con được khoẻ re liều hở má?). Ăn
một trái nho cũng hổng biết có phải nho Trung Quốc hay không? Cầm bộ đồ
chơi con nít lên sợ có chất chì làm ảnh hưởng đến cháu nhỏ nít! Coi ti
vi nhiều quá thấy những chương trình này rồi làm thế nào mà tụi em nó
phát triển được, toàn gào với rú với tụi trẻ trâu thấy thần tượng nói
ngôn ngữ từ một quốc gia nào đó xa xôi ghé qua mà khóc còn hơn là mẹ cha
sinh ra mình mất! Và còn nhiều thứ khác giống như vì một ánh nhìn thôi
bạn sinh viên trưởng lớp bị đâm gục ngay trên ghế giảng đường đại học!
Và con trẻ được đưa đến trường thì tưởng đâu là an toàn nhất cũng lại bị
thầy cô cho ăn những bữa ăn thiếu chất, để được hưởng chiết khấu, để có
tiền!
5. Thôi thì sợ quá đi rồi! Những nỗi lo sợ về cuộc sống
này dần dần len lỏi. Người đổ thừa cho sự phát triển phải đi đôi với sự
đánh đổi! Người bàng quan nói trỏng không trời đất cơi tui có thấy gì
đâu! Kẻ bất mãn chép chép miệng đấy thì cái chế độ thế này thế kia đấy!
Và sợ rồi thì cũng có làm gì được đâu, heng!
Những nỗi lo sợ (số 1)
Những nỗi lo sợ (số 2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét