Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

Xe khách!







Thật ra thì tôi không thích gọi xe khách là xe khách, khoái gọi là xe đường, dù cho nó có là xe bus, xe dù hay xe gì đi nữa, miễn là ngồi lên đó tôi gà gật, nhức đầu, muốn ói! Kể ra cũng tệ, nhỏ lớn, đi xe đường không được, từ lúc lên tới lúc xuống là ói ra mật xanh mật vàng. Bây giờ cũng đỡ rồi, nhờ xuống thành phố, đi xe bus, riết cũng quen!


Tôi thấy mình tâm trạng ghê ghớm trên mỗi chuyến xe đường về quê! Chắc là tôi đọc tùy bút của Nguyễn Ngọc Tư nhiều quá, hay bị nhiễm cái tính lơ tơ mơ gì đó của cô Lý Lan, cho nên cái tâm trạng nôn nao, hồi hộp của những vòng bánh xe ngày về nhà chất đầy tâm trạng của tôi! Và trong cái tâm trạng đó, tôi hay gọi là tâm lý hướng quê, có nghĩa là dù đi đâu, làm gì cũng đều nghĩ về quê nhà, muốn về quê nhà! Mà sự thật thì cũng non một tháng tôi mới về quê một lần (trong khi nhiều thằng tuần nào cũng về hoặc hứng lúc nào về lúc ấy). Một sự thật khác là Tây Ninh gần xịt thành phố, và hổng ai tin rằng chỗ tôi ở là một cái "quê" nào đó, như trong phim sách ảnh báo chí rùm beng rằng con người "quê" chân chất dữ lắm, nghèo khó lắm, chân thì nứt hết, tay thì chai cục cục. Tôi thấy bà con gần nhà tôi tay chân trắng nỏ, dù năm nay ảnh hưởng cơn suy thoái, đánh bài ít tiền hơn mợt chút, nhưng vẫn đỏ đen sát phạt nhau ầm ĩ, tối ngày sáng đêm!


Về chuyến xe bận đi, nghĩa là từ nhà ra phố, tôi thấy không thích! Thì cũng dễ hiểu, xa nhà ai mà thích cho nổi! Thêm cái nữa là cái tật đi xe yếu, nên bận về dù gì thì có cái "hướng quê" nâng đỡ, đằng này hổng có gì bâng khuâng lưu luyến ở cái nơi sắp phải lăn xả vào đó, nên lại càng chán hơn!


Tôi thấy vui khi trên một chuyến xe có người này người nọ nói chuyện! Tự nhiên thấy lòng mình tươi hơn hớn, dù đôi lúc cũng bực! Gí chứ mấy bà đi hàng sỉ về nói chuyện ỏm tỏi, bóp chát dữ lắm! Và mấy ông hút thuốc, càng làm cho tôi muốn nôn ói hơn! Nhưng tóm lại là cũng vui, khi trên đường về xa tăm tắp, nghe chuyện bà Tư nào đó dạo này ăn nên làm ra, hay câu chuyện vãng của một người mẹ có con đi học xa liên tu bất tận về chuyện tương lai của con mình, đôi mắt hấp háy niềm tự hào, và cái miệng
thì cũng nối dài theo hành trình xe khách!


Trên xe đường thường có mấy bà già, hay đem theo chai dầu gió xanh, để mỗi khi có đứa nhỏ trên xe quấy khóc, cô gái quê nào đó trở mình nôn thốc nôn tháo thì bà già giúi vào tay họ, xức dầu này vô cho ấm bụng! Thật ra thì dầu gió có tác dụng bao nhiêu tôi hổng biết, chứ ấm lòng ấm bụng thiệt tình khi giữa những con người không quen biết nhau mà có một mối dây liên kết vô hình nào đó, thông qua chai dầu, làm cho tôi biết rằng mình đang sống giữa những con người thật, có trái tim! Và thật sự thì đã hơn chục lần tôi nhận từ tay cùa những người bạn đồng hành trên xe đường khách, những bàn tay không chỉ già héo nhăn nheo mà có thể trơn láng hơn nữa, có thể của bà ngoại già đi thăm con cháu, của má hai đi chợ đường xa, của chú Tư mần hồ cuối tuần về nhà hay của cô em tháng ngày lam lũ... Ấm lòng quá đi!


Nói vậy thôi chứ trên đường xa gối mỏi, cũng có đầy chuyện để nói về những thói hư tật xấu! Giả như chuyện ép cá mòi cá chém, cái xe lúc lắc trùng trình vì 12 chỗ mà phải gánh hơn hai chục nhân mạng, phần đông là nghèo (chứ người giàu sang ai mà thèm đi xe chặt chém ép này ép nọ). Rồi chuyện sang xe, chuyện chửi bới gây lộn của mấy ông cà nheo trên xe... Coi như xui tận mạng khi đụng mấy chuyện này!


Và sáng nay, lâu lơ lâu lắc mới đi lại xe đường, tôi một lần nữa thấy ấm lòng khi được một giọng nói dịu dàng như má tôi hỏi thăm chuyện này chuyện nọ, hay anh hai thợ hồ hiền như cục đất quay sang nói nhỏ với tôi rằng dù thứ hai nhưng xe vẫn đông, cố gắng chút chút rồi cũng tới khi tôi buột miệng câu né ngày chủ nhật đi ngày đầu tuần mà người đâu đông đúc quá! Đông nhưng hãy để những chuyến xe trĩu nặng những ân tình của những người quê chân chất, đừng để xuống xe rồi mà chân cứ mong mỏi bước nhanh khỏi những vòng quay thổ tả đầy chuyện gai mắt trái tai!


Dù mệt gần chết nhưng cũng vui vì chuyến xe đường hôm nay! Nhưng sự thật thì tôi cố tình đấy, để chuyến về còn được hồi hộp bâng khuâng với "hướng quê", nhất là chuyến xe ngày Tết, vui lắm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét