Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Thèm nhớ!

Nhiều khi tôi muốn mình trở lại thời đi học, thiệt tình, kiểu như đã quá lâu rồi quên mất tiêu cái cảm giác cầm cây bút, viết chạy ro ro trên trang giấy trắng học trò. Hồi ấy tôi viết bằng thứ bút hero mực tím, cọ cọ rì rì gò từng nét chữ! Má với chị tôi nào giờ không bao giờ cho tôi viết bài bằng bút bi cả, viết bic hư tay mày à! Bàn tay tôi chai sàm ở ngay chỗ da non sát bên móng, và lúc nào cũng âm ẩm một màu mực tím và cả vết thân bút hẻo đầm sâu vào da thịt! Cả thời học sinh lớn lên chung với màu mực tím, để bây giờ cầm viết bi ký nghệch ngoạc tên mình mà là cả ơ hờ một trời nhớ!

Đi học ngày chưa xa vui lắm, cũng có kiểu bạn bè ganh đua phát bài kiểm tra sẽ lần lần coi đứa này bao nhiêu, đứa kia bao nhiêu, tao cao hơn mày không chấm năm đó nha! Bạn bè nhiều lần nhỏ to mày ơi sao tao học hoài mà nó hổng có vô, sao ngộ ghê tao coi phim thuộc từng lời thoại luôn đó, mắc cái gì cầm sách lên là buồn ngủ đau buồn ngủ đớn, lạ thiệt! Ờ thì học trò mà, bệnh của học trò nó là như vậy mà! Bạn tôi giờ tản mác ở Sài, một vài đứa ở Ninh, nhiều đứa không còn liên lạc nữa, dăm ba đứa lâu lâu hí họa nhắn tin, hỏi ơ hờ mày ơi dạo này sao rồi, có tin tức gì mới hôn, kể nghe coi! Và tình bạn lỏng lẻo kết nối nhau bằng những cái hỏi thăm thảng hoặc, bằng dòng status trên facebook kiểu như tao có bồ rồi đó nghen, bằng cái nút like bắng nhắng bằng nhằng hồi xa xưa thấy ghét ghê lắm nhưng bây giờ có like là vui rồi! Ừ thì có giao tiếp - dù là bằng cách đi chăng nữa - cũng sẽ khiến con người ta thấy ấm cái bụng hơn - bởi do lỗi của cái gọi là vô tâm!

Những ngày còn đi học cũng qua có xa xôi mù tít gì đâu! Mới hơn có một năm, thành thử ra bưng cái khoảng một năm đó so với hai năm mẫu giáo, mười hai năm học trò và bốn năm sinh viên giảng đường đại học thành ra là một trời khập khiễng! Ai biết đâu được, ai biểu nhỏ tới lớn chỉ biết học, nên nghỉ học rồi là thấy nhớ - mới nghỉ nhớ nhiều, lâu dần chắc thành ra êm dịu, lâu lâu mới nhớ, thảng hoặc mới nhớ - rồi quên!

Nhưng mà cũng chưa có chắc đâu, bởi nhiều khi đi ra đường, nghểnh ngảng chạy xe thấy bóng một tà áo trắng cặp sách nào đó chợt thấy mình non trẻ, hồn nhiên trong đó! Kiểu như lẩn khuất trong cái ổ bánh mì mà buổi qua bạn rủ mình ăn sáng - nhắc mình nhớ đến cái xe bánh mì năm ngàn một ổ rẻ rề trước cổng trường đại học - có cô chủ trẻ măng từ miền Trung xa xôi về phố kiếm tiền gửi về cho cha mạ! Kiểu như cọt kẹt trong cái ngăn bàn nhỏ xếp lớp những bức hình sôi nổi, những tấm thiệp giáng sinh năm mới, mấy món quà sinh nhựt, những bài kiểm tra cũ đặng lâu lâu tôi giở ra mà nghe tim mình nó rung rung, nó thổn thức. Kiểu như tốc mái những khuôn mặt người vào ra mà tự nhiên lại thèm vô cùng một khoảng khắc nào đó dừng lại, ngay chóc ở phòng học này, tiết học này, những gương mặt bạn bè này và giọng cô giáo dạy văn chòng ghẹo khiến cho lũ học trò lớp toán cười nghiêng ngả! Kiểu như cái bắt tay sẽ làm cho người ta thấy rằng mình đang lớn và ngày xưa - sẽ chỉ có những cái ôm thật nhẹ và những lời chúc thành công của đám sinh viên ngày cuối ra trường - giờ thì thương mại hóa bằng cái bắt tay siết riết hết ráo rồi!

Rớt lại chỉ là những nụ cười, khô như ngói, kiểu cười thương mại, gặp ai cũng cười, cười cười nói nói mà thành ra xa lơ xa lắc! Tôi thấy nhớ mình của những năm về trước! Đại khái thì cũng như lúc này thôi, được cái này lại đòi cái nọ, ở Sài thì khoái về Ninh, về Ninh lại khao khát nhớ Sài Gòn! Đi chung với đám bạn đại học thì cò ke muốn nhắc đến bạn hồi cấp ba, và nhậu với đám bạn cấp ba thì thèm ăn chè đậu đen đá với nhóm bạn đại học!

Thì bởi, con người ta chỉ thấy nhớ những cái gì đã đi qua rồi, trân trọng quá khứ mà bỏ quên mất tiêu hiện tại thôi!

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Vui tính!

Nhiều khi tôi thấy mình cũng mắc cười lắm!

Ví dụ như tôi rất khoái coi chương trình Tâm hồn Việt, phát sóng vào ngày thứ hai đầu tháng, lúc 10 giờ rưỡi tối, trên kênh HTV7. Trước ngày đó tôi thường nhắc mình ráng nhớ đặng bật tivi coi, nhưng đến ngày đó là tôi quên mất, hoặc là không kiên nhẫn bỏ đi ngủ queo! Chương trình Tâm hồn Việt đầu tiên tôi coi là một phim tài liệu về Tết Việt, theo phong cách Bắc Bộ, in như ngay ngày 30 tết năm nào đó, xa lắm! Và chương trình gần đây nhất, kể ra cũng từ năm 2009 rồi, với giọng đọc của cô Kim Tiến, về đường làng Việt xưa! Nghe và cảm gì đâu!

Kế nữa là đại loại là mỗi bận đọc xong một quyển sách hoặc coi một bộ phim nào đó có kết thúc không đẹp, là thể nào tôi cũng sẽ day dứt và bị ám ảnh cho đến nhiều khi cả tuần sau! Quyển sách gần nhất tôi đọc là Nhắm mắt thấy Paris của Dương Thụy, nói chung truyện cũng bình thường, đọc cũng bình thường. Nhưng do cứ nghĩ là bạn nữ chính sẽ thành với bạn quý tộc, dè đâu cuối cùng không phải, và thế là hai tuần sau, khi cầm lại quyển sách, đọc những lời đề bạt của tác giả, lại thấy day dứt day dứt không thể tả! Và lần khác, lâu lơ lắc rồi, bận coi phim Tây Du Ký, bản Hong Kong, do Trần Hạo Dân đóng vai chính chứ không phải Trương Vệ Kiện nhé! Bận đó chắc cũng lối 1999 hoặc 2000, coi bằng đầu máy, mướn băng, chạy ro ro! Bị hụt hẫng khi coi đến tập phim cuối, đại khái - do cái giọng thuyết minh của các cô chú bác hay quá! Mãi hơn tuần sau mới dứt ra được!

Ngày tôi còn nhỏ, hơn mười tám năm về trước, má tôi không cho tôi đọc tiểu thuyết - những loại tiểu thuyết diễm tình, một truyện gồm 2, 3, 4,5 cuốn đóng trong giấy trắng ngà, bìa hình diễn viên, người đẹp in lịch, và nội dung thì xào qua xào lại quen biết, yêu đương, chia ly, hai chục năm sau, gặp lại, nối lại tình xưa... Quan điểm của má là con nít bày đặt học đòi đọc chuyện người lớn! Ngặt nỗi chị hai, chị ba tôi tối ngày cứ bay ra các hiệu sách mướn về coi miết! Có lần, năm học lớp ba, tối ngủ, tôi xách cây đèn pin vô mùng, chong mền, bật đèn, đọc tiểu thuyết! Đọc có ba mớ chữ, ngủ mất tiêu, vỡ ra, má ơi tiểu thuyết nó là vậy đó - dở ẹt, chuyển qua đọc những tập truyện ngăn ngắn của cô Lý Lan hay hơn. Truyện đầu tiên tôi đọc của cô Lý Lan là Khi người ta trẻ - năm học lớp ba, và khoái cô rốt từ bấy cho đến nay!

Hôm bữa mùng tám tháng giêng - theo đạo Cao Đài là ngày Vía Đức Chí Tôn, ăn chay, cúng Sao Hội. Sáng mùng tám - ăn chay, trưa, do ngày đầu năm đi mần lại nên khách hàng mời đi ăn trưa - xuống núi. Qua ngày mùng chín, sáng ra ăn sáng - định ăn mặn luôn rồi, nhưng cái quán quen hôm đó lại đóng cửa nghỉ, vậy là nhịn đói - cả ngày ăn chay luôn! Ăn chay bù, nói chung kiểu này rất là lạ và không hợp với đạo Cao Đài - ăn chay những ngày nhất định (ví dụ: mùng 1, 8, 14,15, 18. 23,24, 27,28,29,30). Hôm nay là mười một rồi!

Hồi giáng sinh năm trước nữa, tôi xách nải chuối đi tặng cho bạn gái! Và giáng sinh năm nay do quên bận áo khoác, giữa khuya chạy về, lạnh quá, mượn bạn cái mền, quấn thành một cục, chạy e e từ đường Hai Bà Trừng về tới Nguyễn Hữu Hào quận 4, chắc là điên dữ dội lắm!

Và những ngày sắp tới định mua vé tháng đi bơi, lý do: cái lưng cong quá xá, phải đi bơi cho nó giãn ra, có bác nào biết bí quyết gì đặng người gù lưng cải thiện thành thẳng không ạ?

Khuyến mãi tấm hình điên loạn của Tồn Phan tròn dịp tết này!

Đầu năm với HLK Cup!

Đại khái là hiện giờ tôi vẫn còn liên lạc với trường cấp ba cũ, và hiện giữ nhiệmvụ là Trưởng ban Phong trào của Hội Cựu học sinh trường Chuyên Hoàng Lê Kha, Ninh. Nói chung, những gì xuất phát từ trái tim thì lúc nào cũng khiến cho con người ta thanh thản và vui vì những gì mình làm được! Hội cựu học sinh còn rất non trẻ, vì trường Kha cũng thành lập mới có 18 năm thôi mà, đòi hỏi gì nhiều!

Những thế hệ cựu học sinh ra trường, giờ người khóa đầu so với người mới tốt nghiệp, chỏn lỏn cũng một thế hệ! Và hôm mùng sáu tết con rồng vừa rồi, tôi có tày lanh tày lọt tổ chức một hoạt động đại khái là HLK Cup, và kết quả cũng rất là trọn vẹn!

Mạn phép đăng một bài cảm nghĩ về HLK Cup lần thứ nhất này, lai rai sau những ngày nghỉ tết dài hạn!

Biết đâu được, lúc nhỏ nghe bà ngoại kể năm Thìn của sáu chục năm về trước, lũ lên tới nóc, và đến hẹn lại lên, năm thìn năm nay, nước từ bụng núi Bà Đen xì ra, người người không còn đất sống! Ngày tận thế - 2012 - theo lịch của người Maya!


HLK CUP - NHÌN LẠI

Vào một ngày tháng 12, tôi nhận được điện thoại của anh Kh.(Phạm Trọng Kh. – Hội trưởng Hội CHS HLK nhiệm kỳ III), và trong những phút ngắn ngủi giữa giờ làm việc, tôi được anh ngắn gọn thông báo rằng trên Facebook của Hội đang rầm rộ yêu cầu Hội mình tổ chức một hội thao giao hữu cho các anh chị em HLK nhân dịp xuân về. Và ý nghĩ hiện lên trong đầu tôi lúc bấy giờ, chỉ đơn giản là: má ơi, làm sao bây giờ?

Thực tế là ý tưởng về việc tổ chức một giải đấu dành riêng cho HLKer đã từng xuất hiện trong kế hoạch của Ban Phong trào từ nhiều nhiều tháng trước, khi mà ở buổi Ra mắt Hội nhiệm kỳ III vào kỳ offline ở Long Điền Sơn (Tây Ninh) hồi 30/04 của một năm về trước, anh H. (HLKer Khóa 01) đã chia sẻ với chúng tôi về những trận đấu giao hữu giữa các khóa đầu tiên vào những ngày đầu năm mới. Chúng tôi cũng nung nấu, dự định sẽ đi bắt những nhịp cầu HLK bằng những trận đấu như thế, vào một dịp nào đó, và hoàn toàn là không nghĩ rằng, dịp đó là dịp này – những ngày cuối năm 2011.

Tôi đã đưa ra một vài lý do yếu ớt đặng từ chối, không có kinh phí, chưa có kinh nghiệm tổ chức đặng lấp liếm với lời yêu cầu từ phía anh T. ( HLK khóa 03). Các anh cứ bảo tổ chức đi, vô tư lên, vui thôi mà! Nhưng trước một hoạt động nào đó, tất cả mọi sự vụ đều khiến cho chúng tôi lo lắng, và việc tổ chức một hoạt động thể thao, là đầy những khó khăn mà chưa cần giải đấu diễn ra, chúng tôi cũng có thể mường tượng ra được. Bởi thành viên cốt cán của Ban Phong trào hiện giờ chỉ có mình ên tôi và chị Ch ( HLK Khóa 10), em Th.( HLK khóa 12) và em C. ( HLK khóa 15) – một thành viên mới toanh của Ban. Bởi chúng tôi cũng đang chia lực cho hoạt động Cắm trại xuân ở trường, bởi dòm đi dòm lại các thành viên trong ban – hổng có ai rành về bóng đá hoặc chơi bóng đá hết ráo! Và với tôi, đơn giản là không tổ chức thì thôi, đã làm thì làm đàng hoàng ! Khi mà mình chưa có sự chuẩn bị tốt, thì cách tốt nhất là đừng nên liều mình với lửa đạn!

Nhưng cuối cùng thì Ban Phong trào cũng liều mình đứng ra tổ chức giải HLK cup lần thứ nhất năm 2012, với những lần họp online triền miên mải miết giữa bộ ba Tồn Phan – tôi (HLK khóa 11), Chị Ch. và anh Kh.. Những lần họp là những lần cãi vã nảy lửa, thì bởi, tranh cãi đặng cho ra kế hoạch hoàn hảo cuối cùng, và bởi – tranh cãi nghĩa là, chúng tôi thực sự đặt hết tâm huyết của mình vào cho giải đấu!

Chị Ch. được phân công lo phần Hội trại ở trường, và tôi sẽ làm leader cho giải đấu lần đầu tiên này! Không có nhiệm vụ nào là nhẹ nhàng cả, nhưng dĩ nhiên, lần đầu tiên – lúc nào cũng dễ làm cho lòng người ta nản nhất! Tôi viết kế hoạch, lập cân đối tài chính, liên hệ với các nhà tài trợ, gửi mail contact với mọi người, lên thông báo, tuyên truyền cho giải đấu, ngợp trong những mail qua lại nọ kia của các thành viên Ban tổ chức… Những ngày trước tết ấy là cả một quãng thời gian không ngừng nghỉ đối với tôi và cả các anh chị em trong Ban Phong trào – những người mà thực sự tôi nghĩ rằng, chính tình yêu với Hội và tinh thần hy sinh vô cùng to lớn mới có thể giúp họ làm những việc – rất – ư – là – cộng – đồng này!

Đã nhận được sự tài trợ từ phía các anh chị khóa 03 – lo vụ sân bãi và trọng tài này nọ! Đã có một khoản tài trợ kha khá từ công ty LKP, cụ thể hơn là các anh khóa 07 cho phần chi phí chung của giải đấu! Quan trọng hơn, hộp mail của Hội đã nhận được hơn 5 đơn đăng ký tham gia của các khóa! Tôi thì chỉ sợ rằng khi mà mình tổ chức ra, rồi mình ên mình tự sướng vì không ai thèm hưởng ứng mới chết! Còn đăng ký nhiều thì cũng chết, bởi lẽ người ta sẽ hy vọng vào một giải đấu đàng hoàng, và chỉ có tin tưởng mới làm cho người ta chìa bàn tay ra với mình! Dĩ nhiên, là đăng ký nhiều cũng dễ làm cho con người ta mất ăn mất ngủ - không biết các anh chị khác trong Ban tổ chức có nghĩ giống như tôi hay không?

Nửa đường thì anh Kh. gãy gánh, công ty anh khởi đầu sớm cho một năm bận rộn và xa ngái ở tuốt Vũng Tàu. Tôi và chị Ch. dòm nhau mỉm cười, lại còn có mình ên em với chị, cười hỉ hả, cả một giải đấu!

10 là con số cuối cùng, khi mà deadline đăng ký chấm dứt cái đùng! Gấp rút nhờ chị Châu đi đặt cờ lưu niệm, rồi bàn bạc lần cuối cho những điểm còn dang dở. Tìm người mần tiếp tân, tìm cộng tác viên hậu cần – mà khổ nổi giải diễn ra vào dịp Tết, ai cũng công lên chuyện xuống, rảnh đâu mà đi phụ mình, dàn mỹ nam mỹ nữ của những hoạt động trước đây của Hội cũng bận túi bụi hết rồi! Nói như vậy để cảm ơn vô cùng chị P. (HLK khóa 10) và chị Ph. (HLK khóa 09) đã đến với giải đấu, không ngại nắng, xém mưa để xách bông, xách cờ và ngồi lật bảng tỷ số không ngừng nghỉ! Xin ghi nhận và thật sự cảm ơn!

Bắt đầu bằng buổi họp mặt các đội vào ngày 28 tết! Vui lắm vì khi thông qua điều lệ, đội nào cũng ok, ok, ok! Cơ mà nói vậy thôi, chứ cá nhân tôi nghĩ rằng, ở giải năm sau các đội nên có những quan điểm ý kiến lại với BTC, chứ kiểu như chúng tôi tổ chức ra, chúng tôi nói và các bạn thông qua hết – dễ xảy ra trường hợp chủ quan Ban tổ chức duy ý chí lắm! Và kết thúc buổi họp mặt là những trận đấu giao hữu tiền giải đủ để coi giò coi cẳng của các đội! Những ứng cử viên cho chức vô địch HLK cup lần đầu tiên đã có, chỉ chờ đến giờ G!

Giờ G bắt đầu bằng những trận đấu nảy lửa! Tôi nhớ đội của anh Hoàng khóa 01 mãi đến sát giờ thi đấu vẫn chưa tập hợp đủ đội, và phải đá với 5 cầu thủ không thay trong suốt hiệp đấu! Cô M.L(Hội phó Hội CHS HLK – HLK khóa 01) chắc cũng đã có một ngày bởi hởi vì những cầu thủ đội nhà, và lần đầu tiên thấy cô máu lửa đến thế, kể từ ngày tôi bước một chân vào Ban chấp hành Hội!

Các đội manh, như đã nói đều giành được vé đi vào vòng trong! Cả buổi sáng là 12 trận cầu sôi nổi, chúng tôi chạy như lăng quăng, thì dĩ nhiên là phải kể tới mồ hôi, rồi nắng nóng, nhưng tựu trung lại là vui, vì các đội hết mình với giải đấu, vì còn nhiều lắc xắc nhưng chỉ cần cái phất tay ôi cho qua của các đội là đủ thấy mừng hết lớn rồi!

Buổi chiều còn nảy lửa hơn với những trận cầu siêu kinh điển! Chung kết gọi tên hai khóa 03 và 08. Và chiến thắng ghi danh vào lịch sử HLK cup với lần đầu tiên khóa 03 lên ngôi! Có thể năm sau năm sau nữa lịch sử giải sẽ thay đổi, nhưng cho đến thời điểm này, chiến thắng vẫn còn làm ngất ngây các cầu thủ và cả nhiều người khác nữa! Cũng nên ghi nhận những nỗ lực bền bỉ không ngưng nghỉ của các đội khóa 07, khóa 08 và khóa 12 cũng như tất cả các khóa khác, vì đã đến với giải đấu bằng tất cả niềm đam mê của mình! Gì chứ tôi thấy nhiều bạn cổ động viên ôm bụng lặt lè, tóc dài đến kiên nhẫn ghi hình trận đấu lại cho con cháu xem từ đầu đến cuối, rồi hai vợ chồng cùng học chung một lớp rồi cùng rủ nhau đi cổ vũ trận đấu đội nhà, và cả những anh chị lâu ơi là lâu rồi kể từ ngày rời khỏi HLK đến giờ mới gặp lại, những hình ảnh chạy qua tôi mà nói thiệt là cảm động gì mà cảm động quá xá! Ngày xưa tôi học chuyên toán, và bây giờ ngồi đây viết bài tuyên truyền dòm lại giải đấu, nói ra cũng thiệt là buồn cười ghê nơi! (lạc đề xí!)

Và giải đấu kết thúc trong buổi liên hoan không đầy đủ các đội nhưng dư dả những tiếng cụng ly rốp rẻng, tiếng hỏi thăm nhau, tiếng giới thiệu nhau, và những cái bắt tay làm nên quá trời những nhịp cầu. Tôi mừng chứ, vì mình đã làm được những chuyện nho nhỏ, là làm cho anh chị em đồng môn mai này có gặp nhau, cũng còn nhận ra nhau vì hồi xưa tụi mình chung HLK đó nghen! Tôi cười nghỏn nghẻn và cụng ly thiệt nhiều, vui mà! Ngoài ra còn có thêm tăng ba ở phòng karaoke với sự nhiệt tình quá xá của anh C. (HLK khóa 01), anh V. (HLK khóa 08), anh Tr.(HLK khóa 08), anh V.(HLK khóa 07), chị Ph. (HLK khóa 09), các em Th., H., M. … (HLK khóa 12) và còn nhiều nhiều anh chị nữa, mà vì tôi đã quá chén nên thiệt tình là giờ không nhớ hết!

Có một chuyện mà chắc ăn là tôi sẽ phải mần thêm một entry khác, đặng nói rõ hơn về danh tánh cũng như ghi nhận tấm lòng của các anh chị HLK đóng góp cho Quỹ Hội nhơn dịp HLK Cup này! Về con số thì trong ngày hôm đó chúng tôi đã quyên góp được ....... VNĐ, số tiền quá là khích lệ cho các hoạt động sau này của Hội nhà!




Ton Phan from Ban Phong trào - HCHS HLK nhiệm kỳ 03 - 2012 - 2013