Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Tóc!

Má tôi nói con trai không nên chải chuốt nhiều, tóc thì cứ bảy ba, móng tay móng chân cắt tỉa cho gọn gàng! Má ghét đứa trai nào để móng tay dài, để tóc "không theo kiểu của má". Và điển hình là cha tôi, suốt đời móng tay cắt ngắn, tóc chẻ bảy ba, giờ quá vãn nửa đời người chỉ còn lơ thơ muối tiêu dăm mối! Tôi học theo tính của má, cố gắng gọn gàng,kỹ lưỡng, dù là đờn ông, nhưng phải, tôi theo túp người đờn ông không se sua chải chuốt!

Bao bận đi cắt tóc, cũng muốn làm một quả để cho ra một thằng đờn ông mới, nghĩa là tóc sẽ cắt sát ót, phía đuôi phía đầu bổ tứ lung tung. Nhưng thời trang tôi không rành, khi nghĩ đến hình ảnh mình dòm trong gương là một thằng lạ hoắc, ốm nhom nhách, tang hoác dòm ngược lại tôi, và ánh mắt má, cái chép miệng của má, tiếng thở dài,hoặc sẽ là cái củ chổi má lăm le cầm sẵn, chờ đợi tôi trong những thước nghĩ về má! Qua được hai mươi năm có tóc, tôi nào giờ vẫn thế, tóc bảy ba, móng tay cắt ngắn, không biết xài nước thơm, không biết xài chai lăn nách... và mỗi khi má mua mớ bồ kết về nhà, rang lên dậy cả một khoảng sân cái mùi thum thủm, là tôi lại xớ rớ bụm tròn quay trong tay một mớ! Và khi tắm, cũng bắt chước má lấy bồ kết chà ra gội đầu! Nhưng nào ngay tóc tôi thuộc loại tóc trơn sép rẹp, gội bồ kết phải xả đi xả lại nhiều lần, thôi thà mua đại mấy xai xà bông gội đầu về, mỗi ngày làm một phát, dễ dàng, thuận tiện!

Chuyện tóc tai tôi đơn giản, bao nhiêu năm vẫn một hình ảnh ấy, cũ kỷ, lắc lơ. Độ rày tôi xài câu của má bạn L.A., quỡn quơ hay nói tôi không đẹp, nhưng tôi đủ xài. Mà thiệt, tôi dòm không đẹp nhưng tính tôi bơ quơ, thương thì thương dữ trời thần đất, nhưng khi đã ghét ai rồi thì cũng đất lỡ trời thần. Dạng người đó, dễ chơi!

Có một dạo bạn tôi, mấy thằng đờn ông rủ nhau đi cắt trụi lủi mái tóc. Mạnh mẽ, có, thoải mái, có. Nhưng nghĩ ra tôi thấy hông còn gì là riêng của mỗi người! Tôi thích sự yên định, dù nó có lạc hậu, lạc loài, lạc lõng so với những gì đương thời khác! Khi bạn tôi đổ nhau đi cắt tóc, tôi quyết tâm giữ cho bằng được cái kiểu tóc của mình, đơn giản tôi muốn mình khác biệt. Và kiểu tóc bảy ba đến giờ, hầu như dòm khắp lớp chỉ còn lại mỗi mình tôi!

Chuyện tóc tai xào qua tán lại, cũng trở lại chuyện con người! Bây giờ nhiều người đổi thay đen trắng dữ quá, để tìm được một người đường đường chính chính thiệt khó! Y chang như quãng tôi đấu tranh tư tưởng để không cắt phăng trọc lóc mái tóc của mình! Quãng đó tôi xui! Và qua quãng đó rồi, tôi thấy mình may, vì giờ này, tóc vẫn xum xuê trên quả đầu! E hèm, chớ hổng lẽ mỗi bận không vừa lòng vừa ý chuyện chi đó, là lại xách kéo ra sởn, điệu này coi bộ vừa tốn tiền, vừa tốn công dữ!

2 nhận xét: