Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Đi thật chậm giữa lòng thành phố!

Để tôi kể bạn nghe, một chiều nào đó, hãy đi thật chậm giữa lòng thành phố, thấy mình y chang một hạt bụi, bay vơ vưỡng trong chiều lộng gió... Cảm giác cũng hay!

Đi từ Duẩn, chậm chậm qua Sứ quán Mỹ. Mới sáng nay thôi, trời chưa mờ sương đã thấy lớp lớp dòng người trôi trong giấc mơ Mỹ, có bà cụ già, nước hoa thơm phức, lụm cụm bò qua lằn vạch ngang đường, tròm trèm cả đời người, vẫn mải miết giữa một nẻo trời xa. Có người trẻ, ôm ấp trong tay một vốc mộng tương lai, xếp hàng ở chỗ kiểm kê. Rồi ngày mai, trên một khoảng đường xa, lại thêm một dân Việt Nam da vàng, mũi tẹt, mắt hí gia nhập vào đoàn binh đa chủng tộc, đa quốc tịch, ở chỗ mà ai cũng nghĩ là thiên đường. Dòng người ngồi ngồi đứng đứng! Đi thật chậm qua những xốc nải ước mơ Mỹ, thấy mình thanh thản. Tự do bước trên dãy đường khoan thai, vằng vặc một vành mơ, không vướng bận.

Sẽ bước qua con đường rợp bóng cây, gốc ngã tư Duẩn với Hoàng, ngó bên kia đường, góc cà phê sách, thấy lọc tọc những con người trầm mặc, thơ thểnh lướt qua những dòng văn. Và phía trong kia, là những giấc mộng khác, gắn mình với mẻ thuốc! Trong lố nhố những dược sĩ tương lai ấy, biết đâu bỗng chạm mặt một số bạn bè mình, dễ gì cũng hơn ba năm trời học chung. Chiều nào cũng đi qua, ngày nào cũng đi qua, gốc ngã tư ấy, cánh cổng trường ấy, chỉ cần một cú phone, là có thể chạm mặt bạn bè rồi. Vậy mà vẫn te tái những khuôn mặt người. Chưa thấy bạn lần nào hết trơn, kể cũng đã tròm trèm ba tháng!

Không nên quẹo ngã Hoàng nhé! Bởi nếu thích không khí ầm ào, thì quẹo ngã ấy hoàn toàn không là một lựa chọn thích hợp. Sinh viên trường Văn, dẫu trường Văn nhưng lúc nào cũng thấy ầm ào, cộng thêm Đài truyền hình lúc nào cũng có người ra, người vô. Dòng người trôi trong vội vã, vỉa hè, chỗ người đi lấm láp bước bàn chân, có rộng rãi thiệt, nhưng đi chậm giữa vội vàng, thì cũng đành coi như mất tiêu chất chậm. Khoan thai, khoan thai, rảo bước qua những khung đường khác!

Và hãy đi thẳng, tới ngã đường Khiêm, đụng côm cốp Vườn thú, trong đó ôm ấp những buổi trưa có một thằng trai, tốn thêm tám ngàn tiền vé, xách theo ổ bánh mì, hoặc xâu cá viên chiên, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ làm việc, bay vô, kiếm bóng cây nào đó, gặm thời gian trôi trong không lặng, thanh thản, yên hòa! Vườn thú ngày làm việc khá tĩnh, thích hợp cho những người cơ hồ lãng đãng, giữa bồn bã của cuộc mưu sinh, muốn tìm chốn để trốn cái nắng, cái nóng, để tìm lại chất người, lặng!

Trong một buổi tan tầm, hãy quẹo phải, vào đường Khiêm! Có hai hàng cây bự chà bá, rậm mát, đủ để chiều đến thiệt lẹ, đi chậm chậm là cơ hồ đi trong bóng tối, như thế càng khoái! Đừng lo, con đường này ngày xưa bạn có nghe đồn là nhiều người sống trong bóng tối lắm đấy, nhưng bây giờ thì không thấy, cũng an toàn, bạn cho là vậy, vì nào giờ chưa bị trầy trật suy suyển gì, đã kiểm chứng. Bước qua ít nhất là ba ngôi trường, trong đó có trường Vương, kiến trúc đẹp, mấy ô cửa sổ dòm qua Vườn thú, chao ơi là khoái!

Sẽ đi chậm qua ngã đường Cảnh, con đường mà hai năm trước đây, còn ngập trong nước, trong những công trình dở dang, thì giờ đây đã tượng hình thành một cung đường đẹp nhất nhì Sài. Bạn thích trôi giữa chiều đầy gió, với cảnh Sài lên đèn, giăng mắc tùm lum, thấy Sài hiện đại y chang một thành phố xa lạ nào đó, như trong phim, có nhà xe cao cao, và phía cao cao, là thăm thẳm những khát vọng về một ngày mai nước mình cất cánh! Gì chứ nước bạn đang chuẩn bị bước vào giai đoạn cất cánh trong sơ đồ năm bước của kinh tế phát triển, hồi năm ba bạn có lần khẳng định như vậy, trong phòng thi, môn ấy bạn chín điểm! Và khi bước thật châm, giữa mênh mang cầu, đường, đèn, xe chạy nhanh, có khi không kịp đếm bảng số, thói quen giúp bạn rèn lại khả năng tính nhẩm từ lúc nào lâu rồi, khiến cho bạn thấy mình thật vui. Đi chậm giữa vô vàn bất tận, vui!

Rồi thì ngay ngã đường Cảnh, cũng phải mất ít nhất là hai chục phút cho bạn tà tà đi hết đường ấy đấy, đụng với xa lộ Nội, thì bạn dừng lại! Bởi bất ngờ, với tiếng rao của người bán hàng áo ấm giá rẻ, hai chục ngàn một cái! Giọng Bắc kỳ, nghe không ưa, vì ra rả, y như đang mắng sa sả vào lỗ tai người khác! Bạn không thích cái kiểu ầm ào, người đàn ông đứng giữa đường, cầm micro và thản nhiên như đang trình diển trên sân khấu, thả vào tai người chạy qua những lời quảng cáo, áo ấm giá rẻ, áo ấm mùa đông. Bạn biết rằng đó là hàng Tàu, bên xứ người ta đó là rác, rồi thì người nhập về, đem giặt ủi nọ kia, mà cái mùi ấy, bạn đến giờ vẫn chịu không nổi, rồi đem bán. Rước rác về nhà mình, không nên thành một thói quen nếu như muốn hàng trong nước phát triển, nếu như muốn cái mảnh hình chữ S này phát triển! Bạn không thích đi qua góc ngã ba chỗ ấy nữa, nên giữa đường, ngay chỗ The Manor, bạn vượt đèn đỏ, dù đang đi bộ, qua phía hè bên kia, rồi chầm chậm thả rong miên man theo những ký ức, có một thời mình cũng lăn lộn bên chỗ này, một năm rồi!

Cứ thế bạn trôi thật chậm trong lòng thành phố, hai mươi phút nữa bạn về tới nhà! Nhà bạn phải vô hẻm, mùa này đang ngập nước, bạn đi bộ, nên phải vén quần, vén áo nếu không muốn phải ngâm chân trong một mớ nước cống, dễ bị ghẻ! Rồi bạn về nhà, coi như rải cả buổi chiều thật chậm giữa quá chừng túc tắc ký ức!

Bài này viết vào một buổi chiều, khi Sài kẹt xe kinh khủng, và sau một hồi đắn đo, bạn dửng dưng từ chối một chiếc xe ôm, và cả taxi (dù cái thẻ trong túi ngọ nguậy, biểu dùng tao đi, dùng tao đi!), bạn đi thật chậm giữa lòng thành phố. Chiều ấy, bạn vui!

3 nhận xét:

  1. Bạn gì đó ơi! Có phải đây là bữa bạn định quá dang mình về không vậy?

    Trả lờiXóa
  2. Bạn nặc danh: nó đó bạn, hum đó tớ đi bộ về tới nhà, khỏe re!

    Trả lờiXóa
  3. Nhiều khi đi bộ vậy mà hay, đặc biệt là đi vào buổi sáng sớm, tuyệt cú mèo lun :)

    Trả lờiXóa