Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2010

Sách cũ - Chữ của bạn Diệu Linh!

Cần tìm một quyển sách cũ để tham khảo cho bài thi tuần sau. Khổ nỗi không thể nhớ đã vứt nó ở đâu nên phải lôi cả hai bao sách xuống, mỗi bao chắc trên dưới 50 kg. Và cũng phải moi ra xem từng quyển để xem nó ở đâu. Và ta chợt thấy, toàn bộ hơn ba năm đại học của ta đều nằm ở đây.



Từ những quyển tập khi mới vào năm nhất, đậm chất học sinh phổ thông, vở sạch đẹp ngăn nắp, bút đỏ gạch chân, bao bì cẩn thận, có cả nhãn tên. Rồi đến mấy quyển tập năm 2, năm ba với hai ba môn nháo nhào trong một cuốn. Có môn còn chẳng cần đến tập, chỉ có slide và tài liệu, high light với bút chì, bút mực, comment dở hơi chạy loằng ngoằng, có tập thì toàn là dê gà ngan lợn với chữ kí làm chứng của cả đàn gà trong bàn.



Rồi thì cơ man là sách, từ mấy môn triết học cơ bản đến kinh tế vi mô, vĩ mô, triết học, môi trường, giao dịch, tiền tệ… sách gốc có, photo. Tài liệu học AV, luyện thi, trắc nghiệm của Thủy top, photo Phương…



Cả một mảnh đời sinh viên của ta đều ở trong này cả.



Tay run run mà lật ra từng trang một, ta như chuyển sang hoạt động ở chế độ dừng, không dám cựa quậy, chẳng dám thở mạnh. Mỗi trang mở ra là bao nhiêu kỉ niệm ùa về. Ta chỉ có yên lặng trôi bồng bềnh trong cái miền mênh mang vô tận của kí ức. Chẳng có gì là rõ ràng, ba năm đại học với bao nhiêu kỉ niệm ngổn ngang chồng chất. Nhiều lắm, nhưng nhanh lắm, và cũng mong manh lắm. Tưởng như rằng chỉ cần một làn hơi thở mạnh thôi thì những điều đó sẽ rơi rụng tan biến hết. Nắm tất cả trong tay nhưng cũng thấy mọi thứ cứ tuồn tuột trôi đi như cầm chặt một nắm cát tuôn chảy giữa các ngón tay. Càng cố giữ chặt nó lại càng chảy nhanh hơn.



Tim se lại và mắt hơi nhòa đi. Phải đến khi sắp mất thứ gì thì cái tính tham lam của con người mới làm ta thấy nó quí giá. Cánh cửa lớn đã hé mở, chỉ cần cầm lấy tay nắm và kéo nhẹ, bước chân qua cái ngưỡng cửa đó, tất cả những điều này sẽ được bỏ lại phía sau. Để rồi thỉnh thoảng ta chỉ có thể ngoái nhìn lại, thèm thuồng và tiếc nuối. Giống như những lúc mà ta thèm được mặc lại áo dài trắng, rồi ta cũng sẽ thèm được mặc lại đồng phục trường, ngồi trong bàn vừa nghe cô giảng vừa len lén tám chuyện, lúc rôm rả đứng ngoài hành lang gặp bánh mì, khi lê la ở ghế đá VJCC hay ngồi gân cổ cãi nhau ỏm tỏi về bài tiểu luận nào đó.



Các cậu ạ, tớ đang nhớ những điều sắp qua.



"Đây là chữ của cô Diệu, viết vào một ngày mà cả đám bạn ai cũng đang tất bật cho mấy môn thi đầu tiên, học kỳ bảy, học kỳ gần cuối! Cô viết bài này hay! Mượn chữ cô, gắn lên bờ lau này đãi khách, vậy!"

2 nhận xét:

  1. Ơ, gắn lên bờ lau đãi khách rồi, nhuận bút đâu?

    Trả lờiXóa
  2. Diệu: hix, nhuận bút gì trùi! Để tui chuyển khoản bài này qua cho Đinh Tuyết Ngân, bít đâu đc nhuận bút phía bên ấy đấy!

    Trả lờiXóa