Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Khi Sài trở giấc lạnh đầu đông...

Hai bữa nay Sài sáng nào cũng lạnh, ù ù cạc cạc bước chân ra mé bờ sông, gió nhẹ mân mân từng hơi thở, tôi nghe trong tiếng gió từng hơi của Tết, lại vu vơ nhớ những chuyện ngày xưa, lúc còn ở Ninh! Mùa của những ngày sắp tết, gió cũng mân mân, lòng người cũng mân mân, y chang như những giấc bây giờ, tại Sài này!

Ninh tôi không nhiều ngày lanh, nắng nóng nhiều hơn. Nên những ngày lạnh là những ngày thật khác! Trò Ninh không khoái diện áo ấm, như đám bạn cũ, chỉ những khi trời lạnh dữ thần kinh tụi nó mới chịu khoác lên mình một cái áo khoác gì đó, chớ ba cái lạnh xoàn xoàn, tụi nó coi như đồ bỏ. Tôi thì khác, đi học xa, đạp xe lôm côm qua những đoạn đường vắng, bóng người, bóng nhà, bóng xe, cảm giác lạnh ăn sâu vào từng thớ thịt. Khoác thêm tấm áo, ngỡ như mình vừa bước ra khỏi mớ cô đơn!

Cã xóm tôi ở không nhà nào không theo đạo, nhưng là đạo Cao Đài. Bữa nói chuyện với bạn, ơ hờ, mà cũng có còn là bạn nữa đâu, người ta đã cám ơn, vì đã cho bạn bài học, đơn sơ giản dị về tình bạn (thế thì tôi đái vào cái tình bạn ấy, nhảm nhí và dễ bốc hơi, y chang Ninh tôi, ngày lạnh ít, nhưng lạnh tái tía!). Trở lại chuyện cũ, tôi hay bực, vì mỗi bận nói đến chuyện đạo, là bạn mặc nhiên cho rằng đó là Đạo Chúa, trời đất cơi, chỗ tôi người ta hà rầm ăn chay tụng kinh, cũng nói mình có đạo, nhưng đạo là đạo Cao Đài, cho nên lần sau có nói, thì cũng xin rõ ràng chi tiết, tôi không màng tiểu tiết, nhưng đã màng rồi là màng tới bên luôn. Cũng như tính tình kỳ cục, dễ thì cũng điên cuồng, khó thì cũng khó quằn quại!

Cả xóm tôi theo đạo Đài, nên Noel, giáng sinh gì gì đó người đạo không có khái tượng gì về dịp hội hè đình đám ngày Chúa sinh ra đời gì đấy! Trời lạnh, đêm mới bảy tám giờ tắt đèn, ngồi bật ra - dô (khoái cách ông hàng xóm tôi, lần nào cũng móm mém bật ra-dô, chứ hông phải bật ra đi ô như dân học thức tôi đây, nhưng nghe gần, vì nào giờ cha má mình, ông bà mình, cũng lớn lên từ những phương ngữ bình dân và giản dị cơ hồ như hơi thở đó!) Ngày giáng sinh, cả xóm chìm trong hơi lạnh, mà lạnh thì chỉ khiến cho con người ta đi ngủ sớm, gà cũng lên chuồng sớm, chỉ có đống ung, được cha trở trăn từ đâu giấc tờ mờ tối, ung cho đỡ lạnh, ngồi trong nhà dòm ra, thấy một trời khói bay nghi ngút, quyện lẫn trong đó là mùi ngai ngái khói, của vỏ trấu nhà Mười cha đi xin từ mấy bữa trước, của rơm rạ ruộng đồng, của một đời nghèo mà nhân nghĩa thủy chung, của những yêu thương quyện lên trong từng cái trở tay cho lửa lâu tàn chút nữa, cái lạnh được xua đi, cho yêu thương thật gần!

Rồi thì ngày sớm đi học, trên bước đường xa, thấy bóng dáng của ai xập xèo theo từng cánh gió! Má vẫn dậy sớm, canh lửa nồi than, cha cũng dậy sớm hơn! Không như lớp trẻ, trời lạnh chỉ khoái ngâm mình trông mền ấm, cha má dậy sớm, người lớn thường dậy sớm, bao giờ cũng vậy!

Tháng 12, hồi còn học phổ thông, là ngay chóc quãng mùa thi, nhắc tôi nhớ về những buổi trời rong, co ro như con tép chong đèn dậy sớm, học bài cho kịp với mùa thi gần tới! Con chữ nhảy quanh trong cánh gió xập xòe! Tôi đi qua mấy mùa học bài thi như thế, và bây giờ, lâu lâu lại thấy nhớ những cái lạnh trong quãng ngày chưa cũ ấy!

Nhớ năm đầu đại học, học buổi trưa, tuần hai buổi học tiếng anh, lại vào buổi sáng! Bữa tôi đi học sớm, có bạn Y., đã vô tự lúc nào, đứng thẩn thơ bên hành lang lầu tư, dòm xuống sân trường ngày Sài trở lạnh, hỏi đang nghĩ đến ai đó! Nhẹ nhàng như hơi thở, nhớ chồng! Tôi biết bạn kể từ ngày ấy! Cũng nhớ lần đó, bạn L. (một trong số ít những bạn đờn ông trong lớp đến giờ còn nói chuyện với tôi!), có mua giùm tôi hộp bún xào! Trong cái lạnh bất dưng mà nghe ấm áp! Đến giờ bạn vẫn hay mời tôi ăn chung thức gì đó! Lâu lâu vui vui, tôi nói thằng này nhìn thế mà tình cảm đậm đà hết sức à!

Sài mấy hôm nay trở lạnh, chạy xe ngoài đường có một chút mà hai mắt đã cay xè, rồi thì nước mắt chảy! Tôi mỉm cười vì đã lâu thiệt lâu mình chưa bật ra giọt nước mắt! Tự nhiên vui vì khi nước mắt chảy, nghĩa là tâm hồn người, vẫn còn biết đau!

5 nhận xét:

  1. ra-dô, hehe, ở dưới tui người ta kêu là la-dô, sai trầm trọng lun, mà đc cái hỏng đụng hàng

    Trả lờiXóa
  2. ừa... nước mắt chảy nghĩa là hồn còn biết đau...
    Cám ơn bạn nhe.

    Trả lờiXóa
  3. Bạn nặc danh: dưới bạn, là dưới nào cà?

    Anh/ chị Đá: bây giờ chai sạn, nước mắt cũng biết về đâu rồi anh/ chị ơi!

    Trả lờiXóa
  4. xí mê: tui quên xướng tên, tui ngồi kế bên ông nè, khỏi nói cũng biết dưới đâu òi

    Trả lờiXóa
  5. Bạn nặc danh: bây giờ thì đã biết! Lập cái bờ lau, rùi mời khách tới coi đi bà ơi!

    Trả lờiXóa