Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Bức thư viết dở - Thư gởi má (số 3)

Má, con lại biên thơ gởi má! Độ rày tâm trạng con hổng được sáng sủa cho lắm, má à! Sáng qua đọc báo, thấy tin nóng hổi nhất, là vụ giẫm đạp kinh hoàng ở đất láng giềng nhà mình! Chắc ở quê nhà, má đã biết lâu rồi, cũng bởi vì nhà mình nằm gần nhà láng giếng quá, nghe mà cứ ngỡ như sát bên hông, nghe sát rạt! Số người chết bằng nguyên ba bốn cái xóm, chỗ con đường đất chạy tòn ten qua nhà mình chụm lại! Dòm trên mấy cái hình chụp trên báo, thấy cả mặt cầu phủ toàn là quần áo vất vơ vưởng, dép thì hỡi ôi đủ mở hai ba cái shop, và con nghe có tiếng kêu cứu, đồng vọng từ những thứ đồ còn lại! Chắc là đau và chật chội dữ lắm má! Bởi Ninh mình, năm nào mà hông có những tiếng kêu ấy, vào tháng tám, lúc trời mưa tâm tẳng, và người thì quyện trong người, mồ hôi trong mồ hôi! Chỉ thiếu xíu nữa, thì biết đâu Ninh mình cũng có chuyện để làm báo, để chiều nay con bồi hồi, biên thơ cho má mà chữ cũng lấm lem!

Con nói chuyện nhà người, để lại một lần nữa, nói về chuyện đó, chuyện mà lằn ranh, giữa hơi thở và giấc nằm im, thin thít giữa đất và người, mong manh và dễ vỡ đến tàn bạo! Người ta hăm hở đi chơi, hòa vào những rôm rốp niềm vui, xủng xẻng những tiếng cười, rồi giữa chừng người ta giẫm lên nhau, đạp lên nhau, để cuối cùng, tiếng cười rơi đi trong tiếng khóc, máu và nước mắt! Má nói giỡn, con đi làm, trên tầng 10, dám phải thủ sẵn một cái phao, hay cái dù, lỡ có cháy, thì mình tự cứu! Gì chứ đi làm ở khoảng không gian cao, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ có nước chết! Bữa ngồi nhớ đến má, con đi kiếm cái cánh cửa thoát hiểm, và lên mạng, tìm coi cách nào để khi xảy ra sự cố, con có thể cứu được bản thân. Nghe nói, khi có động đất, thì nhảy ngay vô gầm bàn, hoặc ôm gốc cột, đó má!

Mấy anh chị đồng nghiệp kể lại, vào một ngày bình thường, như mọi ngày, ai làm việc nấy, việc văn phòng, lọc tọc trước màn hình máy tính, nhởn nhơ lướt qua các phím a, b, c. Rồi cái trần nhà rơi ra, rớt xuống đầu của năm người ngay choc khu vực đó, có người gãy cổ, bể đầu, đa chấn thương! Sự cố xảy ra, còn một ngày nữa là cuối tuần, khi ngày mai, có người có buổi hẹn sớm trên công viên, chụp hình gia đình, người đi chợ, người hẹn thứ bảy để tìm thú vui đọc hết cuốn sách mới ra tuần trước, người mong chờ một giấc ngủ, mòn mỏi cả năm ngày rồi! Và không ai nghĩ rằng, khi ngồi trong văn phòng, lại có thể xảy ra, những chuyện như sập trần nhà ngân hàng Z. Ngôi nhà cũ, xây từ thời Pháp, mấy chục năm trước, đã có quyết định thôi không làm việc ở chỗ đó nữa, và chưa đầy hai tuần nữa thôi, là người ta dọn đi chỗ khác. Hai tuần nữa thôi, mà người ta đã chạm rất gần vào lằn ranh giới kia mất tiêu rồi, má à! Và khi sự cố ấy xảy ra, con đi làm bình thường, cả buổi sáng lục đục chạy sang ngôi nhà đó, rồi khi vừa chạy về văn phòng, đếm được đâu chừng mấy lượt thở ra, thì nhận được tin trần nhà bị sập! Đó, má thấy không má, lằn ranh kia nó mờ mịt và bất ngờ quá chừng đi má ơi!

Lần nào biên thơ cho má, cũng toàn nói đến ba cái chuyện chết chóc, thiệt là bực mình quá phải không má? Cho nên chuyển qua kể chuyện khác, nhưng cũng hổng có chuyện gì sáng sủa lắm đâu má ơi, bởi tính con ích kỷ, chuyện vui thì chia sẻ một mình, để một mình ên, còn chuyện buồn thì tênh hênh kể ra. Nhưng như thế thì nhiều khi lai tốt, má nào mà không hy sinh cho con cái, má há!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét