Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Cheers,

Bài này mình dán cái nhãn private!

Bởi lẽ trên đường đi làm về, không đi trên con đường quen thuộc, mà ngay góc ngã ba đường Du với Thắng, mình quẹo phải, chậm chậm bò về trên cung đường Cảnh trong chạng vạng mặt người! Trăng mười sáu lóng nga lóng ngóng chong ngóc đằng xa, tròn quay, vô thường, ấm áp! Và bọn đèn đường, chưa quá sáu giờ, nên còn mờ mở ảo ảo! Trong giấc chập chờn ấy, quãng vừa qua cầu Văn Thánh 2, sắp sửa ôm cua bùng binh cầu Thiêm, ngước lên nhìn trời, trăng lấp ló sau The Manor, cầu đường giăng giăng mắc mắc, xe chạy rất chậm, tâm hồn cũng rất chậm! Cảnh đẹp và bình yên không thể tả! Mình yêu cái cảm giác thành phố lúc chiều tà, buổi giao ca giữa đèn đường với ánh sáng, mình yêu khoảng khắc đó! Và chính cảm giác ấy, làm cho lòng mình thanh thản! Ừ thì nó cũng đã qua rồi, một mùa trăng!

Mình cũng nhất quyết không thèm để cho lòng mình nặng nhọc vì những chuyện tình nông nổi! Khi mình chưa đưa ra quyết định, nghĩa là lòng mình còn đa đoan và mơ hồ dữ lắm! Như hồi không thèm dòm mặt bạn L., dù cho có nói ra nói vô, dù cho có ngồi kế bên, dù đụng mặt nhau côm cốp, nhưng lòng mình đã quyết, là quyết, là chấm dứt, không nhân nhượng, không đàm phán, nhẹ nhàng, ngọt lịm! (kể ra mình cũng giận bạn L. hơn ba tháng, dài nhễ!). Và bây giờ, mình đã quyết cởi trói cho lòng mình thêm sáu, bảy năm nữa! Chuyển qua nặng lòng cùng những chuyện khác! Quyết định ấy, mình đưa ra trong tối trung thu, một trung thu cô đơn chưa từng thấy trong đời! Nhưng sau khi đã tháo khoán rồi, mình vô cùng nhẹ nhõm! Quyết định ấy, làm cho mình vui!

Cũng có thể, vì ly chè ngũ quả chiều nay, lúc cả phòng cùng ăn chung! Bánh trung thu vẫn còn te tái, ai đụng vô cũng ớn! Kể cũng kỳ, hôm qua mình cũng ăn chè, cũng vào lúc xấp xạn chuẩn bị ra về, mà sao ly chè bữa nay ngon kinh khủng! Vừa được supplier/ vendor/ agency tặng cho một coupon High land coffe, hôm nào rảnh cả phòng lại cùng nhau tám tiếp! Nghĩ lại lúc check apron, chị Y. nhờ mình đứng làm mẫu, chị H. đo đo đếm đếm! Chị H. ngồi ngoài được dịp chọc mình tanh banh tứ táng! Gương mặt đã quá lâu rồi không còn biết ngại, biết đỏ mặt, mà tự nhiên hôm nay nó lại ngại ngùng kinh khủng! Cảm giác ngịa ngùng, lâu quá chừng gặp lại, tự nhiên làm mình vui ghê ghớm!

Chia sẻ một chút, ở cái máy photo trong văn phòng, hơn ba bốn lần mình cười muốn sặc vì những gì người ta đem ra copy trong đó! Có lần mình nhìn thấy một bổn bói toán, trên có vẽ hình cung càn, ly, cấn, hợp tuổi nọ kia... Lần ấy mình phô thêm một bản, đem về để dành lúc nào quỡn lấy ra nghiên cứu! Nhưng bữa sau lại để đâu quên mất! Bữa khác mình đang loay hoay in mấy mớ tài liệu, từ trong máy chạy ra một xấp thư tình! Đại loại như "những na ná của tình yêu đời mình nhiều lần gặp phải/ Nhưng thiệt tình thì tình yêu đích thực - chỉ có một mà thôi!" (cái này mình chế lại theo chữ của mình, chứ thơ người ta hay lắm!). Mình đọc mà thấy hay quá xá, đúng quá xá! Nào giờ mình làm thơ, nhiều thơ lắm, nhưng chưa từng một lần viết về chủ đề mà nhiều người khoái ấy! Viết blog cũng ít khi đề cập đến chuyện này! Mình cứ ngây thơ cho rằng mình còn nhỏ, còn trẻ, chuyện tình yêu nhiều khi vu vơ xa xôi quá! Mình cũng ít khi chia sẻ với bạn bè về khía cạnh này của cuộc sống! Bài thơ làm cho mình thấy tự tin lên một tí, nhưng rồi tự tin cũng chỉ là tự tin hảo! Bây giờ mình đã đưa ra quyết định! Và những tài liệu vô tình trong công ty, lúc lên lúc xuống, làm cho mình nhiều khi vui muốn nổ cả trời!

Bồng dưng mình có ý tưởng! Sẽ một ngày thức dậy sớm, bươn bả từ Thạnh sang Kỷ để kịp phiên chợ sớm, rồi lựa hai, ba bó bông hồng đẫm sương, tươi ơi là tươi, không nhặt cành, không cắt cuống, để nguyên trong gói báo! Và ngay sáng hôm ấy, khi mình từ Kỷ chạy về, sẽ lên ngay lớp học, và tặng cho những bạn nữ xung quanh mình từ hơn hai ba năm nay mỗi người một bó! Bất ngờ lắm! Mình đã nhìn thấy niềm vui hiện lên trên gương mặt mấy chị trong phòng khi một anh đem hoa lên rải thảm tất cả các chị! Sự hạnh phúc, sự quan tâm, tình bạn, nhiều khi đơn giản chỉ là những bất ngờ mà mình dành cho nhau! Nói ra ý tưởng này, chắc ăn, sẽ không còn là bất ngờ! Tuy nhiên, biết đâu đấy, ý tưởng là một ý tưởng, nhưng có thành sự thật hay không, lại là chuyện khác! Mình có bao giờ thức sớm, và mình cũng có bao giờ, làm những chuyện nổi bật như thế này để cho bọn con trai trong lớp có dịp sỉ nhục à! Và cái ý tưởng điên rồ nhưng lãng mạn ấy, khiến mình vui đến tận lúc này đây!

Bị cô giáo la! Sau bài thuyết trình kinh khủng, với cá nhân, ngày hôm trước! Đến hôm nay vẫn không thể nào dành cho cô thêm một tí ti nào thiện cảm! Mình không thích cách cô nhận xét như thế! Mình không thích! Mình muốn nói thẳng! Nếu có cơ hội, mình sẽ nói! Và trước tiên, mình sẽ chia sẻ qua bài private này! Và sự chia sẻ một cách lộ liễu về thái độ của sinh viên với giáo viên như thế, cũng khiến mình vui! Mình không là một người chỉ biết hùa theo cô giáo, để được điểm cao, để được cô chú ý, để được cộng điểm! Mình biết, nhiều người luôn cho rằng mình nịnh đầm và là đứa ton hót, tuy nhiên, mình không như thế! Điều này thì chỉ bâng quơ, ở đời có đứa nào tin mình ở điểm này đâu!

Đã học được cách làm tốt công việc trong công ty! Đã biết cáo hơn rất nhiều trong vô vàn tình huống! Điều đó cũng làm cho mình vui lên một tí!

Lâu lâu ăn canh tàu hũ trắng nấu với giá, hẹ! Ngon ghê!

Chuẩn bị về nhà!

Và bài này viết để dành tặng cho mình, góp thêm gia vị khiến ngày hôm nay trở thành ngày đầy niềm vui, phấn khởi!

Cheers,

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét