Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

Đi bầu cử. Đi thi và Đi chơi!

1.

Đi bầu cử!

Mình sinh vào tháng năm, nôm na là đẻ ra vào mùa hạ và đây là lần thứ hai mình đi bầu cử. Lần thứ nhất, là năm 2007, vừa đập kẻng mừng qua truông mười tám tuổi, sắp sải học thi tốt nghiệp cấp ba, học thi đại học là nhận phieus cử tri, đi bầu cử lần đầu tiên trong cuộc đời. Lần đó, mình háo hức, tự hào, hy vọng ghê ghớm. Mới bảnh mắt bảy giờ sáng đã xách xe chạy ra xã đặng bầu cử. Lần này cũng có chút háo hức, cũng có chút tự hào. Đi bầu cử về rồi, kẹp tờ phiếu cử tri lại, xí xáo bảo với má, con sẽ giữ phiếu cử tri của mình lại! Năm mươi năm sau, con lên tivi, và cái phiếu này trở thành đồ cổ. Mình nghĩ tới cái viễn cảnh tuyên truyền của năm mươi năm tới, nhà đài lùng những nhơn vật đặng on air trên sóng, sẽ kiếm gặp mình và hỏi tới tấp về kỷ niệm của những kỳ bầu cử của những năm bình an sau giải phóng cả nửa thế kỷ. Lúc đó chắc sẽ vui lắm! ủa, mà chẳng biết có qua nổi con trăng hạn 2012 năm sau hay không đây?

Thời sinh viên chưa xa, mình sống chung với nhiều thể loại bạn! Dùng từ thể loại nghe có vẻ xuất khẩu cuồng ngôn quá, nhưng ở khía cạnh nào đó, cũng đúng đấy! Kiểu như có bận mình thức đến ba giờ sáng, đặng chỉ để cãi nhau cái chuyện chánh trị, chánh em với ba đồng chí cùng phòng trọ! Thanh niên mà, máu lửa dữ dội lắm, sống chết với lý tưởng của mình! Mà những chuyện như vậy, nói thiệt ra, chỉ có nói thôi cũng có ăn thua cái gì đâu! Chẳng qua, chỉ là cách để biết rằng, ừ thì mình cũng có quan tâm, mình nghĩ về chuyện đó như thế nào, rồi thôi! Chớ làm sao mà giải quyết cho đặng!

Mình đi bầu cử, dù cho nhiều bạn mình - người trẻ - đều cảm thấy ơ hờ với việc này, theo kiểu, đi làm chi mắc công, trốn được thì trốn! Mỗi người mỗi quan điểm, thì làm sao mà phê phán hoặc tác động gì đến quan điểm của bạn đây! Nhưng cá nhân mình, thì rõ ràng ngay từ đầu, đi bầu cử bản chất là để nêu cao tinh thần dân chủ mà. Mình không đi, hoặc đi mà không để tâm đến chuyện tìm hiểu lý lịch của các ứng cử viên, và đi bầu với tâm lý, cho xong, thì hiển nhiên, dù cho có đến năm mươi năm sau, vẫn cứ còn trong xã hội này, những lời châm biếm và xuyên tạc rằng, bầu cử như rứa thì làm sao mà dân chủ cho đặng!

Mình đi bầu, chỉ có mình mình đứng chơ hơ đọc bản lý lịch của ứng viên để bầu cử cho đúng, những bà con dân trí thấp, thì làm gì có ý tưởng là tìm hiểu những tấm áp phích nêu lý lịch hoạt động này nọ, gạch lấy gạch để, rồi về. Kết quả bầu cử từ những phiếu bầu đại để như thế, nếu được chọn, thì thà là nội bộ tự bầu bán lẫn nhau còn hơn! Mình tự hào vì mình làm được nghĩa vụ và trách nhiệm của mình! Và khi mà không làm gì được cho người khác, thì mình sẽ không lên án hoặc phê phán chế độ này nọ! Mình coi đó là cách tốt nhất, hoàn thành nghĩa vụ công dân!

2.

Đi thi!

Trước ngày bầu cử, mình phải lặn lội bay xuống Sài đặng thi tốt nghiệp các môn điều kiện, như mình đã đề cập ở bài trước! Nói chung thì tâm lý đi thi lần nào cũng y chang lần nào: run, hồi hộp, nghĩ đến viễn cảnh lỡ đề phát ra làm không được hết thì sao! Khủng khiếp hơn, lần thi này, không lấy điểm gì ráo, chỉ một sấp một ngửa, đậu thì được tốt nghiệp, rớt thì chờ sáu tháng sau thi lại, lỡ dỡ bốn năm học hành, bà con đồng môn xách tấm bằng ra rồi, mình còn ngồi lại, nếu rớt! Nói chung, tính chất mặc dù không liên quan đến điểm số, nhưng lại cực kỳ quan trọng với sinh viên Thương!

Mình không học hành gì nhiều, trước ngày thi mà vẫn chưa học xong, chỉ toàn đọc lếu tếu! Mà cách học của mình cũng lạ, không học thì thôi, chứ nếu học thì học cho đàng hoàng, học thuộc lòng, không bỏ sót chữ nào hết! Vậy đó, nên lần này, học làng nhàng làng nhàng, nên mình chả thấy chút xíu nào an tâm hết trơn! Sáng bữa thi, mới ba giờ, đã lặn lội xách đèn pin lên xe đò ngồi chong đèn học bài! Mà làm gì có chuyện học vô cho nổi, giờ giấc đó, lên xe là gà gật, đọc được chừng vài chục chữ, mắt đã lấp láy ngủ, đầu óc ong ong!

Vậy thì thôi! Mình thuộc loại giang hồ hảo hớn, học không được thì xoay qua cách khác. Nói chung dù học trường chuyên lớp chọn, nhưng chuyện quay bài, hỏi bài mình vô tư. Chả thấy có chuyện gì lăn tăn! Tức tốc chép phao, ha ha, do lúc đầu mình cũng chả có ý định ấy nên chẳng chuẩn bị gì cả! Đến lúc lên trường rồi thì mới bắt đầu run, và làm ra vài cái phao, đặng có cái mà bơi. Lúc vào phòng thi, má ơi, quy chế không cho đem theo giấy nháp, rồi xong, bỏ phao ở ngoài, tự bơi! Đau đớn nhỉ!

Cũng có cái để tự hào, khả năng viết lách thế này, rồi thêm đầu óc cũng mau mắn, nên mình bơi được, dù chả có phao phách gì ráo! Làm bài tốt, vui ghê! ha ha, khả năng con người là vậy, càng dồn đến bước đường cùng càng bộc lộ khả năng vượt bậc! Là vậy đó!

3.

Đi chơi

Đời sinh viên, nói nào ngay mình chơi với tá lả nhóm! Bữa sinh nhựt mình, hổng có ai hỏi thăm gì hết trơn. Thì thôi, tính mình nào giờ đâu có tẩn mẩn mấy vụ này, ngại thấy mồ, con trai mà! Tối, coi thời sự, mới nhớ ra hôm nay sinh nhựt mình. Lúc đi ngủ, tin nhắn reo, ha ha, dè ra có đồng chí bạn cũ, vẫn còn nhớ hôm nay là ngày sinh, nhắn tin chúc mừng. Ngọt ngào ghê!

Vậy đó, nói chung thì ngày sinh của một ai đó, thì cũng chỉ là một dịp đặng người khác bu lại chúc tụng nọ kia mà thôi! Nhưng chủ yếu vẫn là tấm lòng. Thi xong rồi, bạn rủ đi chơi, thực ra là ngáy trước bữa thi, đã có nhắn tin hú trước rồi. Nghĩa là có chuẩn bị đâu cả đấy! He he, thì đi, dù gì thi cử cũng tốt đẹp cả!

Mừng sinh nhưt! Chu cha vui gì mà vui phải biết! Bạn vẫn nhớ cả đấy, nhưng kiểu như giả bộ không nhắc đến thử coi sao!

Cắt cái bánh, nhắc cho mình nhớ là, bạn bè vẫn ở đâu đây thôi, chỉ cần đưa tay ra, là có khối bàn tay nắm lại. Vấn đề chỉ là, có thèm đưa tay ra hay không!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét