Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Ngày mai trời có sáng không?

Bạn mình rải câu hỏi ấy vô tâm trí mình, vào một buổi chiều trời Sài mưa tầm tã! Dòng mesage trên face còn hôi hổi nóng, bạn nói tao biết mày đang buồn! Cơ hồ độ rày mình hay cảm thấy trống rỗng quá! Có thể tại trời chiều hay mưa, mà đã bước sang nửa tháng mười rồi, còn già hai tháng nữa là tới tết. Cũng có thể tại vì sắp sửa không còn phải đi học, không phải mỗi sáng xấp xải tóc tai bởi hởi bời hời chạy lên tận năm cầu thang đến lớp, nhiều khi chỉ để thử coi micro có đứa bạn nào lấy cho thầy coo chưa, bảng có lau chưa? Thấy khổ ghê vì những việc đó có phải là việc của mình đâu, có bắt buộc mình phải lo đâu! Nhưng kệ, những người hay nghĩ về những chuyện nhỏ nhặt ấy, dễ chơi! Mình cũng hơi lạ lùng, vì câu hỏi Ngày mai trời có sáng không lại rơi ra từ phía của cô bạn ngày thường hay cúp học (nhưng mình đồ rằng cô ấy học một lúc hai trường, Thương và Phạm, dè đâu, đúng thiệt!). Tháng tám vừa rồi bạn đã dự một lễ tốt nghiệp, bạn đang chờ đến tháng mười một năm sau, dự tiếp một buổi lể khác, nhận thêm một tấm bằng khác, bằng cử nhân kinh tế! Và trong giai đoạn này, bạn đang mày mò xin việc làm! Mình phục bạn, bởi bạn bề ngoài cười cười nói nói, cúp học triền miên mà kỳ nào cũng qua, môn nào cũng qua! Điểm không cao nhưng đủ xài, miệng mồm lanh lẹ, vô tư lúc nào cũng nghĩ như bạn chỉ khoái ăn chơi! Dè đâu trong một buổi chiều ế ẩm, bạn rải lời trong tâm trí, cho mình biết rằng là, à, bạn cũng đang đau đầu với cái gọi là tương lai sự nghiệp, với người đã có một tấm bằng đại học lận lưng!

Dòm hình trên album của anh chị khóa trước, thấy xênh xang mũ áo, thiệt tình rộn ràng quá đỗi! Mình cũng muốn ngay lập tức tới phiên mình, đội cái mũ ấy, cái áo ấy, rồi cầm chắc tay tấm bằng đại học, hơn ba năm rồi đêm nào mình cũng nằm mơ thấy cái ngày ấy! Nhưng chỉ còn vài tháng nữa thôi, mình sẽ như người ta, tự nhiên lại thấy trống rỗng! Ý nghĩa cuộc đời là gì nếu như mình cầm tấm bằng kia đi, quay quắt chạy theo những giấc phù phiếm, một ngày dòm lại, mình cũng chỉ là một vết đời. Bạn mình, theo cách nói của nó, đã được khai sáng bởi Phật, nó quê gốc Ninh, học chung cấp ba với mình, ngày xưa nó tếu táu, ăn nói dẻo queo, mà giờ lúc nào cũng chậm rãi, hay là mình ngày càng rốp rẻng và sống lẹ quá, nên thấy bạn mình tự nhiên ở phía xa lắc xa lơ! Độ rày mình cũng thấy mình tốc độ, ăn nhanh nói nhanh tắm cũng nhanh!

Rồi mình mừng cho các bạn, những bạn kiếm được cơ hội nghề nghiệp! Nhưng tự nhiên tối qua ngồi chat với một bạn khác, hiền lắm, dễ thương lắm! Chung lớp đại học, quê bạn ở chỗ Hòn Đất ấy! Bạn học bình thường, mỗi ngày trôi qua bình thường. Bạn chia sẻ về những tâm tư, tình cảm và cả những lo lắng về tương lai sắp tới! Bạn lo, mình cũng lo! Nhưng chỉ biết an ủi chứ biết làm sao! Mà nghĩ cũng kỳ, anh cùng phòng, học trường dân lập, hơn mình một tuổi, đến giờ này mới đi làm, chưa tròn một tháng đầu tiên, mà thấy họ có lo âu bối rối chi đâu! Mà lớp tụi mình, chưa chi đã lo cuống cuồng sợ mai này thất nghiệp! Mình cũng vậy! Bởi vậy mà lúc nào cũng thấy nặng nề, tới tâm trạng để ngồi làm đồ ăn đãi khách trên cái bờ lau này cũng bay đi đâu mất!

Còn có vài ngày nữa thôi, quậy cho nát nước đời sinh viên! Mình quăng lên facebook như thế! Biết quậy gì đây ta? Cũng được bạn bè ủng hộ, nhưng rồi mình nhẹ nhàng biến mất, tại vì cũng có biết bày trò gì đâu! Ai cũng kêu phát động đê, tui sẽ tham gia! Nhưng người đứng đầu cho những trò vui ấy, hiện có còn chút nào nhiệt huyết nữa đâu mà cầm cờ vẫy gọi! Hẹn bạn một dịp khác vậy! Độ rày tâm trạng mình khá lung tung!

Còn nữa! Tự nhiên nhận được mail hỏi thăm của bạn! Bạn khác nhé! Nhưng mình cũng dửng dưng! Chuyện của mình, mình tự giải quyết! Chỉ có điều, không biết ngày mai trời có sáng không? Mình không thích chia sẻ, giải bày, vui thì mình giữ kín trong lòng, buồn thì mình trút lên người khác! Hóa ra mình cũng ích kỷ dữ! Nhưng kệ, mình kệ rằng ngày mai trời có sáng không? Mình vẫn thích tâm trạng mình những ngày như thế! Tin cấp báo nhé, sáng nay (21/11 - cái giờ trên cái bờ lau này bị điên, lúc nào cũng trễ hơn giờ thực tế lúc mình ngồi làm cỗ đãi khách!), trời Sài có sương mù! Hơn tám giờ rồi mà mình vẫn chưa thấy nắng, và lạnh! Tối qua rằm tháng mười, trên sông người ta thả nhóc đèn hoa đăng! Cảnh đẹp! Và tâm trạng mình, vẫn cứ trôi lơ lửng ở đâu!

1 nhận xét:

  1. Sao vậy hè? Cứ bình tĩnh mà bước vào cuộc đời, em trai! Đường còn xa lắm!

    Trả lờiXóa