Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Một người chị gái tên Kim Xoàn....

Chị tên Kim Xoàn, cái tên rổn rảng những khát khao về một cuộc sống nạm vàng, nạm ngọc. Quê chị ở Bến Tre, năm 18 tuổi chị rọt rẹt cất sách vở để một mình bươn chải mải miết tận trời Mã Lai. Sau hai năm, chị trở về Việt Nam, lận lưng một mớ tiếng Anh bồi, kết quả của những lần bạo gan làm phiên dịch cho những người bạn đồng hành với bà chủ nhà người bản xứ. Một tháng sau chị lặn lội xuống Sài Gòn, chưa mất một tuần để chị kiếm được một việc làm tại khu Sài Gòn quận nhất. Và thêm hai tháng nữa, đưa đẩy phận đời, tôi gặp chị, trong một gallery ở số 19 Đông Du, nơi tôi bắt đầu công việc làm thêm đầu tiên của đời sinh viên. Quãng đó, là nửa đầu năm hai!

Gương mặt con gái tròn tròn, da trắng, môi đỏ, tường người phốp pháp, ăn nói dẻo queo! Con gái đẹp, có đôi mắt biết cười, cái miệng có duyên, nói gì cũng thấy vui, nụ cười hùng hục, mái tóc đen quăn tít thù lù! Chị đẹp, theo kiểu con giá quê miền Tây, không thục nữ, không sông nước đèo ngang, mà đẹp theo kiểu người biết ăn ở, khéo chèo khéo chống, ăn diện nhưng không se sua, luôn biết làm mình đẹp, nhiều khi chỉ băng fmootj thứ nước rửa hoa hồng mua ba ngàn một hũ trong mấy khu bán đồ tàu đồ chợ ở những khu công nhân bên quận chín, chỗ ở hiện giờ của chị.

Nói thẳng ra thì cuộc đời chị không như cái tên, sinh ra trong một hoàn cảnh khó khăn, bươn chải mà lớn lên với đời. Trên mái tóc chị, tôi thấy rõ ràng những tháng năm còm cõi với cuộc mưu sinh. Đôi bàn tay chai, nhiều lần giấu vội sau lần nếp váy, khuôn mặt đẹp, nhưng sao ơ hờ xấp xải những nỗi lo toan! Tôi biết chị khi tôi vừa tập tễnh bước chân vào đời. Tôi nhón gót đi trên con đường bắt đầu lên dốc, và ở phía đầu kia quả đồi, chị thênh thang, nhẹ nhàng đoạn cuối!

Nhà chị ở Bến Tre, nàh có ba chị em, chị là chị cả. Cô em gái lớn hơn tôi một tuổi, thằng em trai nhỏ hơn tôi một tuổi. Vừa vặn, khoan thai, chị hơn tôi ba tuổi, tuổi sửu, chắc sinh vào ban ngày, nên làm nhiều, chai sạn nhiều!

Nói về chị, là nói về một ý chí. Tôi ngạc nhiên dữ lắm, bởi những người nổi tiếng tôi biết, hoặc gốc Bến Tre, hoặc liên quan dính dáng đến tôi, mà thường là những người giỏi, chị đều hay khoe rằng người đó gần nhà chị, hoặc chung xóm, hoặc quá nửa buổi đi đò. Giọng chị kể về những nhân vật đó, hấp háy niềm tự hào, khát vọng văng lên tung tóe, và nhiều khi cũng quằn quại, bởi cuộc đời chị, nếu được một nửa của người ta, thì chắc ăn chị cũng đã thành ông này bà nọ mất tiêu rồi!

Năm nhất đại học tôi có ngồi chung lớp với V., con gái của thầy giáo cũ, dạy toán, dưới trường cấp ba chị học. Bữa đi làm, phòng tranh ngày vắng khách (nói vậy thôi, chứ chỗ phòng tranh tôi và chị mần, ngày nào cũng chỉ leo teo vài ba bận, người đến người đi, qua bốn tháng nhận lương, bấm tay đếm thử dễ chừng mỗi người chắc tiếp xúc cỡ vài ba chục khách, là cùng!). Chị hỏi tôi em có biết V. không? Tôi dĩ nhiên ngỡ ngàng, ờ thì cũng biết, à má bạn cũng dân Tre đấy, đồng hương với chị, con thầy, học giỏi, ừ, bạn học giỏi lắm chị ơi, cà lơ phất phơ, yêu đương nhăng nhít mà phẩy cao thứ hai lớp em đó. Vậy hả, ừ, ngày nhỏ V,. học giỏi, đi thi bé khỏe bé ngoan, chị đứng nhất, V đứng nhì đó em. Ra vấn đề, chị hồi còn đi học, học giỏi. Mà học giỏi thiệt, bởi không phải ngẫu nhiên mà đi làm xa, mịt mù trời Mã lay, mà người con gái ấy vẫn luôn có ý thức rằng học, chỉ có học giỏi mới có thể vươn lên, mới có thể thoát nghèo! Những lần tí toáy nói chuyện với chủ, rồi lén ra ngoài lãnh đồ gia công để dành đến tối, hì hụi mần đến khuya, làm cho khả năng nói tiếng Anh của chị lên như gió, dù là tiếng Anh bồi, ghép chữ này chữ kia búa lua xua, nhưng cần chi đung snguwx pháp, chị nói người ta hiểu, người ta thương, người ta chấp nhận cho chị đem đồ về mần, là được rồi, dễ gì có được một lao động phổ thông, có thể nói được tiếng Anh, dẫu móp méo, trong hàng lố những người công nhân bình thường khác, ruổi rong ở những nẻo đường xa, như chị! Một năm sau tiền chị gửi về, cha má trả nợ, cất lên được ngôi nhà! Ngày chị ra đi, đời còn giăng mắc, ngày chị trở về, còn giăng mắc, nhưng đã thấy thênh thang chút đỉnh, đỡ cực!


Ai coi cuộc thi người dẫn chương trình truyền hình năm hai ngàn lẻ mười, thấy có cô đạt hạng nhất người dân Tre, nghĩ ra cũng vui vui, vì cô đó cũng cùng trường với tôi, nói chuyện không hay, giọng không ngọt nhưng được cái cô đó giành hạng nhất! Bữa đang bơ quơ, chị gọi điện, giọng vui vui rải lời cười bên kia đầu máy, tíu tít bay qua chỗ tôi rằng cô đó gần nhà chị đó, cô đó giỏi lắm, ở quê ai cũng biết, đồng hương với chị, ừ, nhà cũng gần, xóm trên, xóm trên là xóm nào, cách nhà chị cả thước... Vậy đó, chị luôn làm tôi bất ngờ về nhiều chuyện, nhưng rõ ràng rằng là, khát vọng được vươn lên với đời, với người, luôn bỏng cháy trong chị. Chị quan tâm đến những chuyện đó, nghĩa là, chị rồi sẽ còn đi xa hơn nữa. Hiện chị đang làm tại một công ty du lịch, kiểu người sắp xếp tour cho khách, tính chị vậy, khoái làm những công việc oai oai, hướng dẫn người ta, khách chị hầu như dân Tây, khách ngoại quốc là nhiều!

Chị vui tính, có khiếu kể chuyện, hát cũng hay, múa cũng giỏi. Bạn trai chị ở dưới quê, nghe đâu nhà cũng khá, có của ăn, của để, má ảnh làm hiệu trưởng một trường mầm non, để ý chị từ đâu hồi còn học cấp ba. Đến giờ vẫn còn đậm đà, lâu lâu nhắn tin biểu chị về quê, rồi ráng học lấy cái nghề cô giáo, dù là cô dạy trẻ mầm non, nhưng về Tre sẽ có người nâng đỡ, dù gì má anh cũng làm đến chức đó, không lẽ nỡ để chị, nếu một mai thành vợ thành chồng, bơ vơ hay sao. Tôi cho đó cùng là một hướng đi tốt, bình lặng, dễ sống, sẽ sống, nhưng không giàu! Đời người, có bao giờ làm giáo viên mầm non mà giàu được đâu, hở trời!

Nhưng chị lại khác, chị trù trừ trong một mối vòng tơ, đi hay ở. Đời chị khoái đi, khoái được hướng dẫn người ta, chị có khả năng, có tố chất, nhưng cái nền tảng gốc gác, rồi gia cảnh khiến cho chị bị vịn níu! Chị tâm sự, trong những buổi giao ca ở phòng tranh, rằng chị buồn lắm em ơi, chị với ảnh thương nhau, nhưng hồi đầu chị ghét ảnh lắm, chị là lớp trưởng, dữ dằn, học khá, ảnh học bình thường, khoái chị, cứ tò tò đi theo, xin cô giáo cho ngồi chung, rồi từ từ dần dần chị cũng thấy thương, ảnh hiền, và thương chị thiệt. CHị kể chuyện của chị nhẹ như không, như thể chuyện đó bình thường lắm, vu vơ lắm. Nhưng tôi thì thấy y như tiểu thuyết, y như phim, lãng mạn và tình vô cùng! Chính chị cũng nói, chuyện của ảnh với chỉ,bình thường lắm, nhưng khi đi xa, khi qua Mã lay, cũng có nhiều người để ý, nhưng ánh mắt của anh, đã in sâu trong tâm trí chị, nên thôi!

Chị có quãng khổ tâm, vì người quê tai tiếng, con gái đi làm xa, biết đâu có ngày về mà dẫn theo thằng cu thì coi như thúi quắc! Dòm tới dòm lui, mấy quán cà phê đèn mờ, bia ôm, chỗ tôi ở, gái miền Tây nhiều dữ quá. Nên người nhà bên bạn tria chị lo, không cho chị đi, biểu về quê, học lấy bằng trung cấp cô giáo, về nhà đi dạy, thủng thẳng vài năm nữa, người ta cưới. Nhưng chị tính trù trừ thêm vài năm, chị ráng đi học thêm tiếng Anh, vô làm tiếp tân cho khách sạn, lương lậu cao thêm một tí, đỡ cha má một tí, cho hai đứa em ổn định, rồi mới tính tới chuyện lập gia đình. Mà bên kia người ta hổng chịu, chị cũng không biết làm sao, nhà chị chị lo, giờ đang không buông tay, chịu gì nổi!

Tôi nghỉ làm phòng tranh, coi như bặt luôn tin chị! Một ngày nhận được tin, chị nhắn hôm nào em sắp xếp, lên dạy chị tiếng Anh, chị đang cố thi cho có cái bằng, để dễ xin đi mần, với lại độ rày, dưới quê chị người ta hà rầm lập khu công nghiệp, có được bằng cấp, biết đâu về quê, xin được chân thông dịch trong đó, trên này người tài nhiều nên coi mình không ra gì hết, nhưng về quê là của quý, em ơi. Rồi chị vừa đi làm, vừa đi học, chỗ làm vừa là chỗ ngủ, vừa làm chỗ cho hai chị em học luôn. Chị làm một lúc hai công việc, tối trực ca đêm ở khách sạn, ngày chạy công việc giấy tờ ở một công ty bên quận nhất. Đi đi về về, có tuần chị không ghé qua nhà trọ, nếu có ghé qua, thì dòm thằng em một phát, tối ngủ nằm nói chuyện với nhỏ em gái một phát, sáng lại đi, biền biệt, sôi động như một cái vòng quay. Chị làm như chỉ còn lại một ngày để sống, không giây nào ngơi tay, rảnh rỗi. Tôi thương chị quá chừng, người con gái này, nếu sinh vào một nhà khác, chắc chắn rồi sẽ thành công!

Chị tên Kim Xoàn, chị vẫn chưa có chồng, hiện giờ vẫn như con thoi trong khắp các ngõ ngách ở Sài, khu quận nhất! Ở người con gái ấy, luôn óc ách những khát khao! Tôi tin có ngày chị sẽ ngẩng mặt với đời, gọi điện cho tôi, nói em thấy chị không, chị làm được! Biết đâu đó, chị là Kim Xoàn mà!

6 nhận xét:

  1. Bài ni viết về một nhân vật đáng khâm phục!

    Trả lờiXóa
  2. ê ê, có thổi lên dữ quá hok đó cha! Nv chính mà đọc được bài này thế nào cũng cười mê mệt cho coi. hí hí
    Cherry

    Trả lờiXóa
  3. CHerry: hok đồn thổi, đây là những gì tui nghĩ về chị Xoàn, thông tin theo những gì tui biết và cảm nhận được, nếu có chỗ nào không đồng ý, vui lòng thông báo để tui cập nhật, tui không thích nói sai sự thật, bà ạ!

    Chị Kim Xoàn: nghe đồn chị cũng hay ghé qua cái bờ lau này chơi, nếu có gì không khớp với thực tế, nhắn em một cái, để em chỉnh lại nhé, em không thích nói xạo, chị!

    Trả lờiXóa
  4. em ah,chi xoan day.cam on em da nhgi nhieu ve chi.chi rat vui khi doc bai cua em.lam chi nhu co them suc manh.thuc su,nhung j da trai qua ,khong giay muc nao co the ta het.nhung cu nhgi toi mot ngay mai minh se co nghe nghiep,cha me am em,2em thanh dat la chi cang phai co gang hon.ah,ton oi,qua tet la chi ra truong roi,chi tiep tuc lien thong len dai hoc su pham mam non do em.hihihihiiii.mung cho chi ko.jo chi da chuyen len lam khach san 2 sao o quan nhat roi,lam buoi toi.buoi sang chi lam cho cong ty du lich,ma sao em biet vay.thu nhap cua chi jo kha lam em ah.e biet ko?may ngay truoc ,cho van phong cu goi chi ve lam,chi nhan loi luon,vi di kiem tien la chi thich lam,the la chi nhan luon 3 cong viec 1 luc ,chi lam co 1 ngay thi benh ,phai nghi luon ngay hom sau.that la dang doi 1 ke tham lam ,tien mat tat mang.the la chi phai nghi cho van phong Nhat.em dao nay sao roi?hoc van tot ha e?gang nha e,nam cuoi roi do ,dung lo kiem tien qua ma quen hoc hanh nha e.troi a,tet nay chi da 27tuoi roi e ah,gia roi,moi nguoi trong do co em,ai cung noi chi chac chan se thanh cong ,nhung sao den gio ko thay.a quen nua,chi lam cung nhieu,thuc cung khuya,an cung it,vay ma cung map e ah,khong om noi.hihihiiiii.

    Trả lờiXóa
  5. Chị Xoàn: em cũng hông ngờ chị có ghé thăm cái bờ lau này của em nữa! Nhưng túm lại, thì em nghĩ chị sẽ thành công thôi, người giỏi, thì dù thế nào cũng giỏi, chị ơi!

    Trả lờiXóa