Chủ Nhật, 21 tháng 11, 2010

Trân trọng cảm ơn!

Hôm nay là một ngày bận rộn! Bởi sau hơn hai chục cuộc goi, nhắn tin tá lả đến trên một chục người, tôi không rủ được thêm bất cứ ai trong cả một tập thể hơn một trăm hai mươi người! Chính vì lẽ đó, tôi trân trọng gởi lời cám ơn đến bạn yêu quý của tôi, những người đã cũng tôi, trong nỗ lực níu kéo lại một chút gì đó của thời sinh viên, giảng đường và ngày của nắng, của gió, nhiệt huyết và tuổi trẻ! Sau ngày hôm nay rồi, coi như tôi chia tay với những niềm vui, những nụ cười bất tận! Tôi sẽ ít cười hơn, ít nói hơn, ít vận động và cũng ít chia sẻ với mọi người hơn! Một tháng nữa tôi sẽ không còn viết blog, tôi không còn tíu tít mời khách đến thăm nhà! Tóm lại là, tôi trân trọng cám ơn bạn! Những người mà tôi sẽ viết thẳng tên ra, dĩ nhiên, cũng không phải là chuyện bình thường, sau này! (Nếu để ý, nào giờ chỉ có mỗi một người tên viết thẳng tên thiệt ra, còn những người viết tắt, tự hiểu là tình cảm cỡ nào đi nhá!)

Cám ơn Vũ!

Tôi không thân với bạn, bởi lẽ bạn có cái gì đó hơi lênh đênh! Bạn không thường đến lớp, bạn không trùng với cái gout của tôi! Bạn đạo Chúa còn tôi thì đạo Đài! Nhưng tôi gặp ở bạn sự hết mình! Hôm nào làm đại hội chi hội, tôi còn nhờ bạn góp vui cho lớp một bài hát văn nghệ! Tôi nhờ bạn, bởi ngoài bạn tôi cũng hông còn biết nhờ ai! Tôi không thân với bạn thiệt, nhưng tôi muốn gởi lời cảm ơn đến bạn! Bởi vì không cần gượng ép, bạn vẫn nhiệt tình tham gia với tôi trong một buổi mà chán cháo, chè, xôi. Ai cũng quay lưng lại với tôi, bạn thì khác! Bạn là Nguyễn Trần Hoàn Vũ!

Cám ơn Trần Thị Ly!

Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi gặp bạn trong lớp tiếng Anh. Đó là buổi học thứ hai tôi làm quen với giảng đường! Tôi quãng đó là một thằng sinh viên tỉnh lẻ, tiếng anh chỉ ù ù cạc cạc, không nghe nói được, nên dĩ nhiên, tôi chọn chỗ ngồi cho mình ở bàn cuối! Tại nơi đó, tôi ngồi chung với Ly! Tôi nhớ bạn rụt rè, khi thầy phân công từng nhóm, gồm bàn trên bàn dưới ráp lại với nhau, lên nói về TOEIC là gì. Bạn rụt rè, bởi bạn y chang tôi ở chỗ, bạn cũng là sinh viên tỉnh lẻ, không giỏi tiếng anh và còn nhiều lý do khác, tính cách của bạn, chẳng hạn! Ấn tượng không đổi về bạn vẫn là một cô gái dịu dàng, thích nhạc sến giống tôi, mái tóc bạn suôn, dài và đen dữ lắm! Mái tóc ấy ám ảnh tôi nhiều, bởi gout của tôi ở chỗ đó, con gái tóc dài, đen và mượt! (Ơ hờ, bạn có bồ chưa ta?). Sau bốn năm, bạn vẫn như thế, dịu dàng, mềm mại, và mái tóc, phải, vẫn là mái tóc, dài và đen đến lạ lùng!

Bạn khá cởi mở khi nói chuyện, tôi thích cách bạn thủ thỉ tâm tình! Tôi cũng nhiều bận ngồi nghe bạn nói, về chuyện con trai đừng làm con gái khổ! Có lần bạn rủ về nhà chơi, ở Tàu. Đợt đó tôi từ chối, vì tôi cũng về quê, Ninh! Tôi cảm ơn bạn vì chiều nay, trong xấp xải những chuyện buồn vui, bạn đã đến chia bớt cho tôi một gánh nặng của lần cuối cùng của đời sinh viên. Cảm ơn bạn, vì nhiều lẽ! Nhưng trong hoàn cảnh mà không ai thèm đoái hoài đến mình, dĩ nhiên, đó là những gì đáng quý nhất! Tôi nhắn tin, không gì khác ngoài hai chữ cảm ơn!

Cảm ơn Diệu Linh!

Năm nhất tôi không thân với bạn đâu! Bởi bạn thuộc vào một thành phần khác của lớp, luôn hết mình cho việc học, ít khi đi chơi! Nhưng ở bạn có điểm gì đó thu hút! Ngoại hình tròn tròn, nhỏ nhỏ, vui vui! Bạn học khá, có thể xếp vào hàng giỏi của lớp! Bạn hay có những suy nghĩ tuyệt vời, thuyết trình hay, tiếng anh khá! Đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng bởi phần giới thiệu của bạn về đội Gà 121 của Axioo, đơn giản và hiệu quả!

Năm hai, học nhiều, chơi nhiều và nói chuyện nhiều, mới biết bạn cũng thuộc loại học hết mình, chơi cũng tới bến! Thích bạn trong nhiều lần đỡ phụ tôi một vài hoạt động của lớp, đi họp thay, chịu trách nhiệm thay! Bạn ầm ào nhưng biết lắng nghe! Bạn thuộc mẫu người phụ nữ hiện đại! Chiều nay, lúc gọi cho bạn, để chắc chắn rằng bạn sẽ đến, tôi biết, tôi yên tâm dữ lắm, bởi bạn cũng có điểm chung giống tôi: ít khi trễ giờ, và là người đến trước, trong nhiều cuộc hẹn! Tôi thích những người như thế!

Tôi cảm ơn Vũ, Trần Thị Ly và Diệu Linh! Bởi ngày hôm nay, bạn đã cùng tôi đóng lại một quãng mới của T.P! Bởi chiều nay, bạn đã cho tôi một cái kết thiệt đẹp của đời sinh viên! Ngày hôm nay, là một ngày bận rộn, ai cũng quay lưng lại với tôi, chỉ có ba bạn, là nắm tay tôi, cầm tay tôi, dắt tôi đi qua một buổi trưa trời lặng gió, chỉ có một tiếng khóc! Tôi biết, đó là tiếng cười, chào đời của một T.P mới!

Xin cảm ơn!
Trân trọng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét