Thứ Bảy, 11 tháng 12, 2010

Chủ nhật, ngày buồn!

Ngày chủ nhật (chữ của các bạn hải ngoại, hay gọi là ngày chúa nhật, hông hiểu tại sao).

Ngủ dậy khi trời đã sáng banh con mắt, bước ra ngoài bờ sông, thấy người ta câu cá, độ rày sao người ta chịu khó đi kiếm cá dữ, chắc trời lạnh lạnh, kiểu chớm tết, khiến lòng người phây phây, nên không có việc gì làm, sát sanh vậy!

Độ rày tâm trạng thiệt tình không tốt! Muốn về quê ghê luôn, nhưng cứ mắc mứ trong lòng, nửa chừng khựng lại, rồi bổi hổi bồi hồi, nghĩa là lận lựa và cuối cùng thì lại ở lại phố! Sài mùa này đã trở lạnh rồi, và sắp đến Nô en rồi, và chỉ còn vài ba bữa nữa thôi, là chia tay lớp học, chia tay chỗ ngồi quen thuộc, chia tay cả một quãng đường dù dài, dù ngắn bốn năm những chắc ăn là đầy ăm ắp kỷ niệm! Chuyện công ty coi như bỏ quên một bên, không muốn nhắc, không thèm nhắc! Chỉ biết rằng tâm trạng không tốt! Và tâm trạng đó, biến một sáng chủ nhật thành một màu khói, buồn te tái và lạnh tanh, đìu hiu quá đỗi!

Hôm qua gọi điện cho một số bạn! Gọi xong rồi lại ngồi đó suy nghĩ! Mình thèm tiếng người nói đến vậy sao? Nhất định là không! Mình cần có người đứng kế bên thiệt, nhưng mình không muốn dựa vào người, bởi vì dựa vào tường, tường sẽ đổ, dựa vào người, người sẽ phụ ta! Dựa vào chính bản thân mình thôi! Thèm tiếng người, đó thật ra chỉ là một trạng thái mơ hồ, kiểu như ngày xưa thèm đọc báo, cứ mong mỏi cho mau đến ngày thứ hai, đặng xách xe chạy ra sạp mua về tờ Mực Tím, đọc ngấu nghiến trên đường về, vừa chạy vừa đọc, cho đã cơn thèm! Nhưng tại sao lại cứ phải thèm tiếng người, tiếng của những người mà mỗi khi cất lên là cứ bảo rằng mình đang bận, chút nữa gọi lại, và rồi mất tăm! Vậy thì thôi, mình thèm tiếng người mà cái thèm rơi trong khắc khoải, thôi thì đành vậy, thèm thì cũng giữ trong lòng thôi, chớ còn biết cất nó vào đâu?

Muốn làm nhiều thứ quá! Dạng như bỏ hết công việc, bạn bè, gia đình, nhà cửa, đi ngao du một tháng trời! Qua những ngọn đồi nhỏ, đầy cỏ, có những lùm bụi sim, hay những hang hốc nào đó, để mặc sức khám phá! Ước mơ về một buổi tối, ngủ giữa đồng không mông quạnh, vác dao đi kiếm một mớ củi, hoặc chặt về mấy khúc mía, ăn trộm nhà ai một thức đồ ăn gì đó, rồi đốt lửa giữa đồng, đêm ngủ tha hồ nghe tiếng côn trùng rỉ rả, sợ thì có sợ nhưng khiến cho mình nhiều khi thèm đứt ruột! Đi cho thỏa những nỗi niềm gì đó của một ngày lòng còn rạo rực, để mai này, khi lửa đã lụi tàn, thì làm sao mà khơi lại chút lửa tàn đó đây! Rồi một sớm mai, thức dậy trên một khoang thuyền chòng chành trôi tơi bời giữa một vùng sông nước lặng gió, đón nắng lên từ những mộc mạc, dân quê của một vùng thương hồ miền Tây, để gọi một tô cháo lòng nấu huyết chấm nước mắm trong mà nghe tự trong lòng mình biển êm, lặng sóng! Thương ghê ghớm luôn đấy!


Vẫn còn đang trôi giữa vô vàn những tất bật của mẫu người luôn muốn làm chút gì đó, để đánh dấu một chặng đường, không pahir cho mình, mà cho rất nhiều người! Ngồi viết kế hoạch cho buổi farewell của lớp đại học, bỗng nghĩ ra hóa ra mình cũng còn nặng nợ ân tình với lớp này dữ ta! Rồi lúc gởi mail cho các đồng chí ban bộ cán sự, chờ nhận lại còm từ các đồng chí mà cơ hồ run như cầy sấy, hông biết các đồng chí ấy có tán thành hay không, hay lại bàn ra, bàn vào! Như thế này, mình đặt mình vào vị trí của một sinh viên bình thường nhất, tổ chức một dịp ăn chời nhảy múa cho tất cả những người còn lại! Cái mình muốn là tất cả mọi người đều tham gia được, đều thỏa mãn được! Chớ không phải là mình tổ chức chỉ để thỏa mãn mình, để lấy niềm vui cho mình! Mình cười khi bạn hay bảo rằng cần phải ấn tượng hơn, kiếm chỗ nào đó cho hoành tráng hơn! Mình cười chớ, vì hoành tráng chi mà trong lòng nhiều người không muốn nhìn mặt nhau, ghét nhau, thậm chí khing bỉ nhau! Mình chỉ muốn làm một cái gì đó, nhẹ nhàng, nhỏ thôi, nhưng đủ để cho tất cả những gương mặt này đều có thể tham gia được, đều có thể lưu dấu được, một chút gì đó, gọi là kỷ niệm! Mình vẫn chưa có ý định nối lại chút dây tình cảm nào với các đồng chí như P., như V., đâu! Dù mình biết rằng, ừ thì chỉ còn ba bữa học nữa thôi, để cho mình có thể cất lên tiếng nói! Chỉ còn ba bữa nữa thôi àh?

Chủ nhật, ngày buồn, và mình trôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét