Maxi
là người Đức, cậu đến từ vùng Hamburg nôỉ tiếng với cảng biển cùng tên!
Cậu nhỏ hơn mình hai tuổi, đã tốt nghiệp cao đẳng kỹ thuật, bắt đầu
chuyến đi của cuộc đời từ một năm trước, đến nay đã chín tháng. Cậu đã
đi qua hơn mười nước, từ Úc, sau đó qua vùng Asean, đã đến Thái từ một
tháng trước, ngày mai cậu sẽ bắt chuyến bay lúc 3 giờ từ Bangkok đi Việt
Nam. Cậu nhỏ hơn mình hai tuổi và trong cơn
chếnh choáng của ba chai beer cậu rò rĩ một mình khi mặt trời ở Pattaya
vừa tắt nắng, sóng biển phía xa rầm rì chưa đủ để gió thổi mát được mặt
người. Max bảo Thái Lan thật tuyệt vời, cậu hy vọng sẽ có được nhiều
trải nghiệm thú vị y chang như thế này khi đến Việt Nam. Mình quen cậu
khi cùng check in vào một phòng tập thể ở Pattaya. Đó là một trong rất
nhiều những gương mặt người chạy qua trong tâm trí khi nghĩ về bốn ngày
ngắn ngui ngủi ở đất Thái!
4. Và tôi biết rằng tôi đã yêu mọi người.
Mình thường thích đi trải nghiệm một mình! Xu hướng người trẻ bây
giờ thường là thích những cái gì mới lạ, họ đi để trải nghiệm, để lớn
khôn thêm. Đi du lịch với mình nhiều khi là để tìm kiếm những rủi ro,
những thách thức buộc bản năng sinh tồn trong mình phải trổi dậy, cái
này nhiều khi là bị ảnh hưởng bởi những show truyền hình thực tế của Mỹ
mất tiêu rồi!
Nhưng dù gì thì gì mình cũng đã có những ngày
thật tuyệt bên những người bạn đồng hành thật tuyệt. Mình cũng khá bất
ngờ vì trong đoàn đi chung có hai anh chị, vợ chồng heng, có con nhỏ rồi
nhưng hai anh chị cũng máu me dữ dằn lắm! Thì đã bảo rồi mờ, khi đã có
máu đi phượt trong người rồi, thì dù có xoay ngang xoay dọc kiểu gì cũng
đều quay trở về với niềm đam mê ấy, như một thói quen, như gặm nhắm
những niềm vui! Gửi con lại cho ông bà, hai anh chị khoẻ re lên đường. Ở
họ có những sự thinh lặng và cần thiết cho một đoàn toàn người trẻ năng
động, nói nhiều, mần nhiều và thích khám phá! Anh chị cũng chịu chơi,
toàn dân ngân hàng thôi nên nhậu thì bá cháy bồ chét!
Đoàn
có tổng cộng là mười một người. Mình thì nhỏ tuổi nhất bên khu nam, bên
phía nhà vệ sinh nữ còn lại sáu, bé nhỏ nhất thì ít hơn mình một tuổi,
cũng làm chung ngân hàng luôn, ở Sở giao dịch. Bữa đầu tiên liên lạc
trên facebook, em cười và mình cũng cười vì khui ra thấy anh em mình
nhiều cái chung nhau quá. Cùng học Thương, cùng là dân chuyên toán, ra
trường lại là đồng nghiệp của nhau, dù ở cách nhau hai đầu Nam Bắc. Em
thì bản lĩnh đầy mình rồi! Cứ mong được gặp em ở ngoài, khi biết em là
người gộp đoàn trễ nhất, khi nhà mình đã khởi hành về Pattaya! Em bản
lĩnh, nếu mình mà rơi vào trường loi lẻ một mình ở sân bay như thế thì
chưa chắc mình đã thoát ra được hoàn cảnh như em ấy! Em ấy lại là nữ đó
nhé!
Nhiều khi cảm thấy cái việc mình liệt kê tất tần tật
những thành viên đi chung đoàn như thế này lại thành ra sáo rỗng quá! Vì
ấn tượng thì làm thế nào mà tả cho rành rọt, cho nó tự nhiên và chân
thật cho hết được bây giờ? Bởi vì mỗi người trong đoàn nhà mình quả
thiệt ấn tượng quá! Có ai nghĩ được là trước giờ nhà mình chưa quen mặt
chưa biết tên, chỉ là bèo nước gặp nhau đưa đưa đẩy đẩy rồi duyên cũng
tìm tới! Như hai bác ở đầu cầu miền Bắc ấy! Ôi giời ơi rõ con giai Hà
Nội khu phố cổ nhé! Hai bác thì nói chuyện cứ gọi là miên man! Mắc cười
nhất là bận đi phố đèn đỏ, mặc dù hôm trước bác cùng đoàn nhà mình đã đi
chung coi sexy show rồi mờ đêm đó các bác lại trốn đi riêng, vào xem
các show Tây! Các bác thì rộn ràng hết cả chuyến đi ấy! Chắc là nhà mình
sẽ buồn khi thiếu hai bác lắm ạ!
Với con gái thì mua sắm
hình như là cái sở thích và nguồn cảm hứng muôn đời. Thái với mình thì
cũng bình thường thôi! Cambodia thì nhập hàng từ Thái nên nhiều khi
người ta hỏi mình xài cái gì đấy, ăn cái gì đấy? Mình cười ngỏn ngẻn, ờ ờ
thì xài chai dầu gió của Thái mua ở Chàng - riệc, có cái gì đâu này là
lon coca Thái mua ở Miên! Vậy đó, nghĩa là với mình thì đi Thái chủ yếu
là ăn, là chơi và trải nghiệm, chứ mua sắm các thứ thì không? Nhưng với
các chị em thì lại khác. Các chị dọc dài từ chợ phiên Chatuchak, chỉ mở
cửa vào cuối tuần với hàng dài những hàng hoá, chợ đi rã cả chân vẫn
chưa hết các gian hàng! Rồi tới các khu chợ đêm, khu shopping mall ở các
khu trung tâm Bangkok, tới Pattaya cũng càn quét dù là khu bán đồ lưu
niệm ở bãi Coral, cho tới đoạn phố đèn đỏ rực rỡ sắc màu về đêm! Nhưng
rõ ràng là các chị em nhà mình thật sự chịu chơi hết cỡ, lại hòa đồng và
thân thiện vô cùng. Chị thủ quỹ của cả đoàn thì khỏi phải nói, lúc bắt
xe tuk tuk, hỏi đường đi sky train, khi vào một quán ăn, và lúc cả bọn
cùng đứng trên cái dòng chảy dường như không bao giờ ngơi nghỉ của chợ
Chatuchak, chị gọi điện thoại trực tiếp hỏi về bữa ăn buffet ở tòa
Baiyoke, chị thủ quỹ của mình trông thì dịu dàng, nhẹ nhàng mà hết mình
quá trời quá đất. Những bữa ăn trên đất Thái và tất tần tật những việc
nhỏ nhặt thuộc về hậu cần là cũng nhờ tay chị! May mắn và hạnh phúc ghê!
Dĩ nhiên là làm sao mà bỏ qua bác trưởng đoàn của nhà mình được! Bác
này hiện đang làm bên U, tướng mỏng cơm mà nhiệt tình dữ thần trời đất
ấy! Bác là người lập thread trên forum, và rủ rê mọi người cùng góp gạo
thổi cơm chung, ăn nằm một chuyến ngắn ngày bên đất Thái. Bác hiền lắm,
bởi bác là Thái hoàng thái hậu của cả đoàn mờ! Và chuyến đi này, bác
cùng với chị thủ quỹ nhà mình song kiếm hợp bích che chở cho cả nhà. Có
được một trưởng đoàn như vậy cũng thiệt là đỡ vất vả, bởi bao nhiêu vất
vả bác đã gánh hết ráo rồi!
Hồi còn đi học mình thường phải đi
năn nỉ từng người từng người mỗi bận lớp có tổ chức đi chơi, lớp tham
gia cắm trại, tập văn nghệ... Nhưng bây giờ thì mình đơn giản nghĩ rằng
cuộc đời dông dài này đếm ra thì được bao nhiêu ngày vui, mình hãy tận
hưởng đi! Cần chi muốn vui mà lại phải năn nỉ ỉ ôi! Và đi chơi chưa chắc
góp nhặt những nụ cười từ một bãi biển đẹp với cát mịn màng trắng xóa
với các cô gái Tây mặc bikini lả lơi ngực trần tắm nắng, từ những nét
đặc trưng trong văn hóa, từ một khu ăn chơi rực rỡ đèn màu. Mà nhiều khi
chỉ bắt đầu từ việc mình đi với ai, và mình có chịu hết mình cùng cả
nhà hay không?
Thái Lan, Thái Lan 1
Thái Lan, Thái Lan 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét