Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Phil của ngày bão nỗi (6)

Sẽ không có những lời nỉ non than thở buồn buồn đậm sầu thương với nhớ ở chương này đâu! Bởi vì những cái thuộc về an nhiên và thanh thản, lúc nào cũng lặng im hết ráo!

6. Đi tìm Vampire - Một đêm trăng ở làng ven biển (chắc ăn là không có điện, không đèn, không internet)

Chuyện kể lại rằng ở Phil có những lễ hội thần thánh, ở đó những người theo đạo Chúa sẽ làm những hành động thật dã man như xăm xỏ xâu xiên vào người để thể hiện sự tin tưởng hết mình, thể hiện tấm lòng của mình đến với Chúa. Phil là một nước kỳ lạ, ở đó hầu như mọi người đều có chung một niềm tin tôn giáo mãnh liệt vào Đấng Chúa trời. Ở nơi nào cũng dễ dàng tìm thấy một chóp nhọn nhà thờ, và những mặt Thánh giá in như là đồ vật lưu niệm người ta hay trao cho nhau! Đến Phil vào những ngày tháng mười một, gần đến Lễ Giáng sinh, tôi trước tiên dĩ nhiên là muốn tìm cho mình một chút gì đó không khí lễ hội tưng bừng, ở nơi mà hơn 80% dân số là theo đạo! Suốt cuộc hành trình ngắn ngủi 5 ngày đó, chắc có lẽ cái không khí giáng sinh ít ỏi mà tôi cảm nhận được, là lúc bon chen chạy đua ở khắp các siêu thị ở khu Cebu Downtown! Nhà bán lẻ đã tung ra nhiều mặt hàng trang trí cho Noel rồi, dây đèn màu lấp lánh và những hình ảnh đặc trưng của mùa Thánh an lành! Chỉ đơn giản vậy, rồi thôi!

Tôi nói với các bạn rằng trời ơi tao có thể đi khắp thế giới này, với cái kiểu ngồi xe như thế này, đã quá! Chúng tôi đi dọc theo con đường ven biển để tới Hilongos. Xe tải, chưa được đóng thùng là chiếc xe đã tải gạo đến cho chúng tôi vài giờ trước. Bây giờ chúng tôi quá giang xe về, chỉ có tôi, Verge, Grace, Philip và Paul trên chiếc xe ấy. Junior ở lại, Junior là host của tôi ở Cebu, trong căn nhà có cánh cửa màu xanh, sàn gỗ, bên ngoài dán biểu tượng CS, và bên trong là một thế giới của những người xách ba lô lên và đi từ khắp nơi trên thế giới, Junior là một người bạn đặc biệt, bạn ấy rất nhiệt tình và luôn sẵn sàng đón chào những thành viên mới đến với Hobbit House của mình! Trở lại với cuộc hành trình, chúng tôi đã khá mệt mỏi rồi, cái cần nhất bây giờ là nước, và đói, mệt lả người đi vì ở Ormoc cái gì cũng thiếu thốn hết ráo!

Xe tải bị chết máy, những người dân tốt bụng phải đẩy chúng tôi ra khỏi con đường hẻm nhỏ để ra đường lớn. May mắn là cuối cùng chúng tôi cũng xuất phát lên đường. Trời ngả dần về chiều. Một cảm giác rất thoải mái khi chúng tôi cứ ngồi sau xe tải, không có ghế ngồi gì hết, chúng tôi bắc một cái thanh sắt ngang qua thùng xe, ai mệt thì ngồi lên đó, còn khỏe thì cứ đứng hóng gió. Gió rất nhiều, gió từ phía biển thổi về. Hoàng hôn dần buông trên những ngọn đồi, chúng tôi đang đi bắt hoàng hôn, nắng chiều xiên xỏ trên mỗi vòng bánh xe qua. Xe chạy nhanh lắm, chúng tôi phấn khích, mấy bạn kia còn hát nghêu ngao mấy bài Phil nữa, tôi thì câm họng, bởi tắt tiếng rồi còn hát hò được gì!

Con đường ven biển ấy đẹp lắm, nhưng dài theo đường chúng tôi đi, đâu đâu cũng là cảnh đổ nát, điêu tàn! Những mái nhà bị tốc mái, đổ rạp theo hướng gió. Những ngọn đồi trọc, dừa lả ngọn, chuối đổ rạp xuống hết. Có những lúc chúng tôi phải im lặng một lúc, coi như lắng lòng mình lại trước sự mất mát và đổ vỡ! Sau đó rồi thì con đường độc hành, rất ít xe chạy, chỉ có gió, biển và núi ẩn hiện sau ánh hoàng hôn dần khuất cuối chân đồi làm bạn với chúng tôi. Quãng đường xa, tôi có cảm giác hình như dài vô tận! Mất điện trên diện rộng nên từ từ chúng tôi không còn nhìn thấy mặt người. Tôi là một con sâu than thở, chuyên rên rỉ. Đói và khát và lạnh vì gió thổi ầm ầm khiến tôi bắt đầu điên loạn lên! Mấy người kia nói coi chừng đó, ở đây ngày rằm nhiều vampire lắm. Tôi dòm lên góc chân trời, mặt trăng đã ló dạng rồi, trăng tròn vành vạnh, khắp nơi yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ xe tải và tiếng gió rít gào.Tôi rên rỉ với các bạn đồng hành, lạnh quá chừng, đói quá chừng. Các bạn bưng ra hộp bánh mặn, trời ơi bánh mặn, tôi không hảo mấy cái thể loại đó, viêm họng nữa nên than thở là vậy thôi chớ họ đưa ra tôi cũng lắc đầu, ăn không nổi. Lạnh quá nên Philip quăng qua cho tôi một cái áo, thằng khỉ này cũng ác, áo nó hôi muốn chết mà bắt tôi tròng vô! Tôi cười cười, tính quăng lại nhưng mờ lạnh quá rồi, phải cắn răng bịt mũi tròng vô được phân nửa, rồi sợ quá, tuột ra chỉ tròng đỡ hai cánh tay! Gió biển thổi lên làm cho cả người rít rít rất khó chịu. Và quãng đường dài với ánh trăng sáng ngả nghiêng những mặt cười. Các đồng chí của tôi nói rất nhiều, họ kể tôi nghe về chuyện cuộc sống, về Phil, về tất cả những lặt vặt tủn mủn của những người trẻ! Chúng tôi cười vang trời, con đường như kéo dài, ước gì nó cứ dài mãi không cần bến dừng, bến đỗ!

Chúng tôi đi từ Ormoc, qua BayBay, vượt qua Inopacan, xuống Hindang và cuối cùng tới Hilongos (Sama). Hành trình dài 3 giờ đồng hồ để chúng tôi chạy theo ánh mặt trời. Hôm nay là ngày rằm, khái niệm ngày rằm đối với các bạn của tôi xa lạ lắm, họ theo đạo Chúa nên ngày sáng trăng đối với họ là ngày của các vampire, họ kể chuyện ma cho tôi nghe! Tôi thì chỉ cười phớ lớ suốt thôi, mà cũng hổng dám nói nhiều, hở họng ra nhiều vì sợ gió. Xe tải chạy không nhanh đâu, vì máy móc cũ kỹ vì đường xá cũng có nhiều chỗ bị cột điện ngã chắn mất đường, nhưng trời dần tối và cái cảm giác đói khát và lạnh triền miên làm cho sự nhận thức về tốc độ bị giảm hẳn đi, lúc nào cũng thấy vù vù, nhanh quá!

Hilongos là quê nhà của Verge, bạn trẻ này ngày xưa ốm nhom ốm nhách, đi làm cho Microsoft, xong rồi một bữa quỡn đời, nghe theo lời xúi giục của Grace, bản ấy xin nghỉ việc - một công việc cổ cồn trắng ngày làm tám tiếng, rồi hai cô cậu mở một công ty riêng, chuyên về online marketing, website, SEO các thể loại! Tôi thích lắm, tôi khoái nói chuyện với những bạn trẻ mang trong mình những ước mơ lớn, dám từ bỏ và vượt qua những rào cản đặng sống hết mình vì đam mê. Nói chung là tôi khoái các bạn trẻ đó rồi, họ nói nhiều, cười nhiều làm cho tôi đâm ra muốn nghỉ việc xách đồ qua bên đó ở luôn rồi! Chắc có lẽ do công việc của tôi nhiều gò bó và tù túng quá, nên thấy người ta tự do freelancer nên đâm ra ganh tị! Và trở lại với Hilongos, đây là một trấn nhỏ, cách Ormoc khá xa, cũng thuộc Leyte, ở đây cũng có bến cảng, một cảng nhỏ thôi đi Cebu. Hilongos cũng bị Haiyan quét qua nhưng không thiệt hại nhiều. Ở đây cũng bị cúp điện vì theo như lời bạn tôi nói, nhà đèn đặt ở Ormoc, ở Ormoc thì giờ tan tành rồi nên bị cúp điện dây chuyền. Nếu bưng Việt Nam ra làm hệ quy chiếu, Hilongos chắc mang âm hưởng giống giống với một vùng quê miền Tây nào đó, với những đồng lúa vàng, và những ngôi nhà gỗ, với bọn trẻ con sáng sớm đi bộ đến trường, và buổi tối cúp điện sáng trăng dân làng tập trung vào ngôi nhà cộng đồng đặng sinh hoạt tập thể, charge pin điện thoại, chơi trò chơi và ca hát. Verge sinh ra và học tiểu học, cấp hai, cấp ba ở đó. Nơi này gắn với tuổi thơ và thời niên thiếu của bạn! Lớn lên bạn ra Cebu học đại học, công nghệ thông tin, rồi đi làm, rồi cha bạn mất, rồi bạn bưng hết má với thằng em trai nhỏ ra Cebu ở. Hilongos giờ là quê cũ, là nhà cũ, là họ hàng và tất cả những ký ức ngọt ngào thuộc về quá khứ. Ở đó, lúc chập choạng bảy giờ tối chúng tôi mới tới nơi, bạn quen hết tất cả những người ở nơi này, họ chào bạn, họ hỏi thăm, những cụ già ôm choàng lấy cậu, và trong cơn đói khát rã rời, chúng tôi bước vô nhà. Đêm tối trời nhưng ánh trăng ngày rằm cho tôi ánh sáng lờ mở đủ để nhận thấy, trời ơi đây là một vùng quê cổ tích!

Chúng tôi đi tắm, lần lượt thay phiên nhau đi tắm. Không có điện nên phải thắp đèn cầy, trong nhà thì bật một cây đèn dầu thiệt là lớn, hổng có đèn măng xông, họ xài đèn dầu, cây đèn to dữ dằn lắm! Căn nhà một trệt, một lầu bên ngoài ốp gỗ, bên trong nội thất khá sang trọng! Bạn tôi bảo nhà này giờ do cô của bạn sống, cô bạn là giáo viên, ngăn nắp, nghiêm túc và rất hiếu khách. Cô giục chúng tôi đi tắm đặng còn đi ăn nữa, chắc mấy đứa bây đói bụng hết ráo rồi, dòm mặt đứa nào cũng thấy thương, thấy tội quá chừng. Và tôi rên lên vì sung sướng, nhà hổng có nước, hệ thống nước máy chắc chắn là không hoạt động được. Muốn đi vệ sinh, dòm qua bạn Verge thì bạn ấy chắc mẩm tôi đang cần đi gấp, gấp lắm! Chỉ thẳng ra nhà sau, đi tuốt ra vườn luôn, có cả một khách sạn ngàn sao đang chờ tôi ngoài đó. Trời ơi bạn biết là tôi thích lắm luôn đó. Tôi khoái những cái gì thuộc về quê quê cổ cổ, hổng có kiểu bặm môi trợn mắt trước những tình huống này đâu! Và thiệt sảng khoái nhưng cũng phải giả bộ nói vui vui kiểu như ngoài kia có vampire nào không, tao sợ lắm à? Bạn cũng cười, múc một thùng nước giếng vô đặng cho tôi tắm! Tôi hỏi thế tao tắm ở ngoài này luôn được không? Bạn nói muốn tắm ngoài này áh, cứ tự nhiên đi bưởi! Và cái giếng cổ, múc lên bằng cái guồng quay nước, chắc hình ảnh này giờ chỉ còn gặp ở những miền quê xa túc tắc ở Việt Nam mình. Tôi đang ở đâu đây trời? Phải là đi tìm lại những ngai ngái đồng rạ ngày cũ trong một khung cảnh làng quê Phil bình yên, an nhiên trong một đêm sáng trăng không đèn, không internet và nước. Biết thế nào là đủ cho sự thanh thản, nhưng chỉ cần dừng lại ở giây phút này, thì tôi đã mãn nguyên lắm luôn rồi!

Nước giếng rất mát, tôi phải bưng đèn cầy vô phòng tắm và tẩy cọ mình trong cái ngọt ngào và trong lành của nước giếng múc trực tiếp từ đất lên như thế này! Đèn cầy cũng bị tắt luôn rồi nên trong bóng tối tôi tự cảm thụ hết những cảm xúc ngọt ngào mà chắc lâu lắm rồi mình mới có thể trải nghiệm lại được! Chờ từng người tắm rửa xong xuôi thì cô của Verge bưng xe ra đèo cả bọn đi ăn tối. Cái tính hậu đậu của tôi lại một lần nữa trỗi dậy. Trong lúc chạy ra xe tôi bị trợt, bạn biết đấy, sân nhà Verge được trải bằng những thảm cỏ, mấy bữa trời mưa, rêu phủ lối đi, tôi chạy nhanh quá nên té cái ầm. Dơ hết trơn cả người. Lại làm phiền tới những người trẻ đang la thất thanh vì đói bụng. Chắc kiểu gì cũng là khách nên họ cũng treo lên những nụ cười, hỏi tôi có sao không? Lại quành ngược lại cái vòng quay đi xách nước, tắm, thay đồ. Cuối cùng thì cũng xuất phát, chúng tôi đi ra một khu ăn đêm. Chủ nhà còn bưng theo một thố cơm, chuyện này thì lạ, in như ở một đất nước mà triền miên năm nào cũng đón nhận ít nhất là hai chục cơn bão như ở đất nước này, thì gạo là hạt ngọc, quý giá và đắt đỏ lắm. Vậy nên chuyện đi ăn và đem theo cơm nhà là một chuyện bình thường, để tiết kiệm và để ăn cho no lẫy cái bụng!

Cô chở chúng tôi đến một khu vực bờ kè, cạnh bên là một cái cầu vượt biển. Cảnh đêm đẹp đến nao lòng. Bia Sanmiguel được bưng ra nhưng cả bọn ai cũng lắc đầu, thay bằng Coca, chai bự thiệt là bự. Chúng tôi ăn bốc, mỗi đứa được phát một cái bao nylon để bốc cho nó vệ sinh. Thức ăn rất ngon, dĩ nhiên bao gồm thịt nướng, cá nướng, mực nướng các loại! Đói quá nên tôi ăn ngon lành! Dù rằng ăn bốc không có quen, dù rằng mỗi bận bỏ đồ ăn vô trong miệng là phải kèm theo cái bao nylon rối nùi trong họng. Ghét quá thèm bứt cái bao đó đi nhưng ngại, kiểu gì cũng người Việt Nam văn minh hào hoa phong nhã mà, đâu thể nào ăn bốc bằng tay trần cho đặng. Ăn tràn họng và uống thả ga Coca xong thì lên xe quẫy trở về. Đem sáng trăng, trăng nằm vắt vẻo phía biển. Cảnh chi mà đẹp lạ lùng mà thanh thản. Ăn no, sạch sẽ, thơm phức rồi thì chỉ còn một cảm giác là buồn ngủ. Tôi hỏi các bạn trẻ tối nay có hoạt động gì không? Tụi kia dòm tôi mà há mồm? Khỏe quá hả? Khỏe gì đâu trời, tôi đang đi du lịch mà, tôi phải hưởng thụ chớ. Bọn nó cười, hè hè ở này là một cái hốc bà tó cậu trẻ ạ! Người ta đi ngủ hết rồi, lên giường thôi! Cô của Verge bưng xuống cho cả bọn nệm và gối, mền chiếu các thể loại! Trải ra sàn thế là chúng tôi ngủ. Những cơn ho kéo dài cũng hổng thể nào ngăn chặn nổi con sâu ngủ đang gặm mấy đứa nhỏ đến mục ruỗng. Sáng mai 8 giờ tàu xuất phát nhá các bố, ngủ sớm và nhớ chừa đường đặng dậy sửa soạn bãi giá hồi cung nghe chưa?

Buổi tối không đủ ánh sáng để tôi trầm trồ khoái trước một căn nhà gỗ như mơ như mộng của nhà Verge. Để rồi buổi sáng mắt nhắm mắt mở tôi chuồn ra vườn đi tè, tôi mới ngỡ ngàng trước khu vườn rậm lá buổi ngày mới lên nắng xỏ xiên qua những hàng giậu phơi. Ngôi nhà trong nắng sớm hiện ra với màu gỗ đẫm chất cổ tích, sương chưa vội tan trên những nếp lá, và tiếng líu ríu của tụi chim như đang chào đón người phương xa đến với những ngọt ngào, an nhiên nơi miền quê Leyte. Hilongos là đây, thiên đường là đây! Hổng lẽ đang đi tè bậy mà đứng hoài ở ngoài vườn nhà người ta mà ngắm cũng kỳ, thằng chủ nhà nó còn đang ngái ngủ, lỡ bác ấy dậy thấy cái thằng người Việt Nam trốn đâu mất tiêu quýnh quáng lên lại phiền phức nên đành thôi. Ngoi ngoi tôi lặng lẽ tót trở về! Nướng thêm tí nữa thì dọn dẹp đồ đặng ra bến cảng. Ngày mới chào đón bằng những tiếng chào! Và một đêm sáng trăng nơi miền quê thôn dã đã thực sự nằm lại! Kiểu gì cũng phải chia tay! Nhưng biết đâu đó, miền cổ tích ấy sẽ luôn sống động trong ký ức của một bạn trẻ người Việt trên bước đường lưu lạc! Hilongos, Hilongos với căn nhà gỗ mộc mạc ấm áp xin gửi lời chào!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét