Sân bay Vinh nhỏ như cái lỗ mũi. Ở đó các bác Hải quan hiền khô
hỏi nhau thế Tây Ninh mã số bao nhiêu. Bạn hỏi chắc nào giờ chưa có ai
cầm passport Tây Ninh mà đi đường này hả anh? Mấy bác cười nói cũng có
chớ, mà hiếm! Và cái máy bay xịch tang nhỏ xíu đưa bạn tới Vientiane vào
một ngày trời hưng hửng nắng! Nơi này yên ả quá, yêu từ lúc đặt những
bước chân đầu tiên.
1. Một kẻ dại khờ
Không
tốn quá nhiều thời gian suy nghĩ, bởi bạn đã mệt mỏi quá rồi cho những
tuần liền cặm đầu vào mớ hồ sơ sổ sách tín dụng, thu lãi vay, kiểm tra
sử dụng vốn và ti tỉ thứ khác nữa thuộc về công việc. Bất chấp tất cả
bạn chọn đường bay vòng. Bởi chuyến đi ngắn ngủi của bạn chỉ vỏn vẹn có
ba ngày. Bạn sẽ bay từ Sài Gòn đi Vinh, từ Vinh bạn chuyển hãng bay rồi
đi Lào. Bạn có thể bay thẳng từ Tân Sơn Nhất đi Vientiane nhưng biết sao
được, mỗi ngày chỉ có một chuyến đi từ Sài Gòn qua Lào nhưng xuất phát
vào buổi chiều. Thời gian ngắn ngui ngủi không cho phép bạn bay như thế.
Bạn là một kẻ khờ dại, nào giờ đã như vậy rồi. Trước lúc bay và mãi đến
khi đặt chân lên sân bay của nước bạn, bạn cứ nghĩ đó là một giấc mơ
không thực, bởi lẽ, mọi thứ tưởng chỉ là mơ.
Giấc mơ bắt
đầu bằng việc sếp nói qua tuần sếp đi công tác, thứ năm sếp đi. Vậy là
tối đó bạn lên mạng, tìm đường bay từ Sài Gòn qua Lào. Bạn chấp nhận đặt
vé máy bay đắt hơn vì ngày đặt vé cách ngày bay chỉ có một tuần, đâu
còn vé giá rẻ nữa. Lại phải bay theo đường vòng, chuyến đầu tiên bạn bay
với Vietjetair, anh bạn này thì đã quá tai tiếng vì thường xuyên trễ
nãi. Chuyến bay tiếp theo lại cách chuyến của Vietjetair có một tiếng
đồng hồ. Bạn khờ dại nên cứ vô tư nghĩ ờ thì nếu không kịp, nếu thằng
nhà bay kia có delay hay trễ chuyến thì có sao đâu. Bất quá không đi Lào
được thì bạn sẽ vòng về Hà Tĩnh, ở đó có bạn của bạn đang nằm lại, một
lời hứa hẹn sẽ đến thăm bạn biết đâu sẽ được thực hiện trong chuyến đi
này! Tất cả đều trong một cái nắm tay, chỉ không biết rằng khép mở sẽ là
gì thôi!
Ai cũng nói sao bạn liều lĩnh thế. Đó là lúc bạn
ngồi rôi rãi tâm sự với những người bạn cũ. Chắc chắn là không đi được
rồi, vì không kịp thời gian để đổi chuyến bay đâu. Một chuyến đi đầy rủi
ro và bất trắc. Vé khứ hồi bạn cũng đã đặt rồi. Thì thôi kệ cứ nghĩ là
cuộc đời dài rộng, nhiều khi khờ dại xí, ngây thơ xí mà tháng ngày trôi
qua đem lại nhiều mơ mộng. Ai bảo mơ mộng là có tội. Ai bảo mơ mộng là
không được quyền hy vọng chớ. Trong giấc mơ bạn nghĩ về Lào với những
bước chân thật khẽ khàng, trước ngày lên máy bay bạn nhẹ nhàng mỉm cười.
Đường về với đất Phật thênh thang.
Sân bay Vinh nhỏ như
cái lỗ mũi. Nắng nhẹ nhưng hanh nồng mỗi bước chân bạn chạy vội vàng.
Lúc chuyến bay từ Sài Gòn hạ cánh xuống Vinh, đồng hồ chỉ tám giờ mười
phút sáng. Đã trễ giờ boarding của chuyến tiếp theo rồi. Ngồi trên máy
bay, ở những dãy cuối cùng, bạn phải bươn bải làm công tác dân vận. Ngồi
nói nói với bác kế bên là trời ơi con còn phải chuyển một chuyến bay
nữa, con nghĩ là trễ rồi nhưng chưa đến phút cuối cùng, chút bác cố gắng
cho con xin phép chạy ra trước nghen. Và cứ như thế bạn len lỏi lên
hàng ghế đầu, mấy cô tiếp viên cứ phải bắt loa kêu gọi chàng thanh niên
trẻ cứng đầu phải ngồi im giữ trật tự vì an toàn của chuyến bay. Ở những
giờ phút gấp rãi đó, thấy mình in như không còn biết lỗi phải gì nữa.
Chỉ đinh ninh trời ơi trễ mất tiêu rồi, trời ơi sao chưa bao giờ thấy
máy bay nào hạ cánh lâu ơi là lâu như cái chiếc máy bay này. Mấy cô tiếp
viên mặt lạnh tanh lại một lần nữa bật loa nhắc nhở: quý khách vui lòng
ngồi yên không tháo đai an toàn ra nghen nghen. Lúc cửa máy bay mở ra
rồi, bạn bật tung chạy ào xuống. Quên mất nắng Vinh nhẹ hanh như thế,
người Vinh cũng rộng lòng mở đường cho bạn đi mau với những lời nhắn
gửi: lẹ đi kẻo trễ chàng trai trẻ ra sao. May mắn là lúc chuẩn bị ra
khỏi máy bay, bạn khẽ khàng nói với cô tiếp viên trưởng vài lời thông
cảm, vì thật tình bạn cũng đã làm phiền đến người ta nhiều. Lời rải ra
dẫu ngắn ngủi nhưng cũng như cởi tấm lòng.
Chuyến bay đã
boarding luôn rồi. Bạn lộc cộc chạy lộn qua bên terminal nội địa. Hớt hơ
hớt hải hỏi nguoi ta đường nào tới quầy check in. Bác bảo vệ chỉ bạn
chạy qua terminal quốc tế. Ở đó, những phút cuối cùng bạn còn kịp moi
cái vé bị nhét nhàu nhĩ dưới đáy ba lô lên và nói trong tiếng thở hổn
hển. Sân bay Vinh nhỏ như cái lỗ mũi. Cũng may nhỏ như thế nên bạn cứ âm
thầm cho rằng có lẽ người ta chờ mình ên bạn rồi mới khởi hành. Người
hành khách cuối cùng chạy ào ra máy bay. Chiếc máy bay nhỏ xíu xiu rộng
mời đón bạn. Cạnh bên là chị gái người Việt Nam ẵm theo con nhỏ. Cài hộ
chị đai an toàn cho em bé. Lúc đó đã bình tĩnh hơn rồi. Và bạn đã thực
sự đuổi kịp chuyến bay rồi. Chỉ mất khoảng 45 phút đồng hồ là máy bay
đáp xuống thủ đô Vientiane. Đất nước Vạn Tượng là đây. Sân bay im ắng
nhỏ nhắn như hãy còn ngái ngủ khi mặt trời đã hòm hòm ló dạng. Nắng
vương nhẹ trên những mảng tường. Sa bai dee nước bạn Lào.
Sáng nay có một kẻ dại khờ nào khe khẽ những buồn vui!
2. Sỏi đá của Sihome
Bạn
của bạn, một anh bạn Lào cũng dân ngân hàng, đang đi training rồi nên
lúc cúp điện thoại bạn mới ngỡ ngàng, một mình quay đầu lại giữa sân bay
một sáng mùa thu trống trải. Sân bay khẽ khàng im ắng đến lạ lùng.
Không tấp nập, không bộn bề. Bạn sải bước chân đi tìm quầy bán quà lưu
niệm, ở đó bạn mua post card, để cho ngòi bút lả tả rơi những giọt trầm
buồn. Hình ảnh những nụ cười nằm im trên tấm bưu thiếp nương theo những
dòng viết. Bạn tìm bưu điện nằm tênh hênh trong một chỗ vắng người lại
qua ở sân bay, gửi về Việt Nam, tên và địa chỉ người nhận cũng là mình.
Sau đó bạn tìm tuk tuk, anh bạn nhiệt thành tư vấn cho bạn cách di
chuyển vào trung tâm thủ đô, đi tuk tuk hoặc taxi đều ược cả. Không ngần
ngại bạn nói để bạn kiếm tuk tuk, ở Việt Nam dễ dầu gì ược đi tuk tuk
bao giờ. Anh bạn chỉ luôn địa chỉ hostel cho bạn, ở khu đó có nhiều
người Việt Nam, chắc bạn cũng sẽ an ủi được phần nào.
Tuk
tuk ở Vientiane không giống ở Thái, không hề giống ở Cambodia. Nên lúc
bạn ngồi lên một chiếc xe mà bạn phải hỏi đi hỏi lại bác tài xế rằng tuk
tuk la? Tuk tuk la? Bác gật đầu mấy chặp bạn mới yên tâm hạ ba lô
xuống. Gọi điện thoại nhờ anh bạn nói chuyện giùm vài câu để bác tài xế
chở bạn về hostel. Lòng tin lại được bưng ra vì giờ phút đó bạn không
biết là bạn sẽ ược chở đi đâu. Trung tâm Vientiane cũng giống Sài Gòn ở
chỗ đường một chiều cũng nhiều lắm. Bác tài tuk tuk in như cũng không
rành đường, chạy nhầm rồi lại quành ngược trở ra. Bạn cứ âm thầm ôm ba
lô nhìn ra đường phố. Thưởng thức những phút giây đầu tiên ừng chân trên
đất Phật. Sáng hôm ấy trời nắng nhẹ và trong. Xe chạy âm thầm, những
góc phố âm thầm. Vientiane là thủ đo của nước bạn Lào. Mà bạn cứ ngỡ như
đó là một thị xã nào đó của một tỉnh lị nào đó của Việt Nam vì vẫn còn
ngủ yên trong một giấc mơ thiên lý. Lào hãy cứ âm thầm cứ nhẹ nhàng và
bay bổng. Đó là lúc bạn biết rằng bạn đã yêu Lào từ những giây phút ban
đầu nhè nhẹ thế này!
Bạn về hostel lúc mười một giờ trưa,
chưa đến giờ check in nên bạn đành gửi đồ đi loanh quanh gần đó. Hostel
cũng nhỏ, nằm giữa khu kiểu như Phạm Ngũ Lão ở Sài Gòn, nhưng dĩ nhiên
là không tấp nập bằng rồi. Mấy bạn Tây cũng đang đứng ngồi la liệt, thụt
billiard ngồi ngoài sảnh uống beer Laos tám chuyện trên trời dưới bể.
Bạn đói, hôm đó rằm, ăn chay. Bạn nhịn từ sáng tới giờ nên phải đi tìm
thứ gì đó bỏ vô bụng. Không biết tiếng Lào mà bên đây cửa tiệm họ không
sử dụng tiếng Anh nên nhìn đâu cũng thấy toàn giun với dế. Bạn tấp đại
vô một quán ăn bên đường, nhỏ xíu và thấp chỏm. Cô bán hàng không biết
một chữ tiếng anh luôn! Bạn ôm bụng chỉ chỉ vào những món có khả năng là
đồ chay, rồi kêu thêm một chai nước. Bữa trưa thanh tịnh chỉ với cơm
dẻo như nếp và một ít bắp cải xào mặn. Cơm được đặt trong một cái thố
tre nhìn thiệt lạ. Lúc tính tiền xong rồi thì thấy một cô gái Lào cười
thật hiền đang giã lấy giã để một hỗn hợp gì đó bao gồm có tôm khô, đậu
đũa, cà chua... Cô mời bạn ăn thử nhưng do ăn chay nên bạn không nếm
được. Cứ tiếc hùi hụi vì mắt thấy là món này hấp dẫn lắm nhưng đành
thôi.
Đường vê Sihome - là hostel của bạn ngắn ngủi. Giữa
đường bạn gặp một đống đá xây ựng đẹp rụng rời. Những cục đá nhỏ nhắn đủ
màu nằm tênh hênh bên vệ đường. Bạn nhặt lấy nhặt để, mưa rơi nhẹ âm
thầm không cản được nhiệt huyết nhặt sỏi căng tràn. Bạn về hostel với
một túi sỏi nặng oằn. Lúc check in bạn cười thật tươi với chị chủ nhà
trọ. Một cô gái Việt Nam tóc dài và có giọng nói rất hiền.
Lúc
bước lên phòng và mở cửa sổ, căn phòng nằm ở lầu bốn có khung cửa lá
sách mở ra bao lơn nhìn được Vientiane với dòng Kong chia đôi bờ Lào -
Thái. Sihome có cảm giác yên bình và gần gũi như một người bạn đã xa lâu
ngày mới có dịp gặp lại! Nhắm mắt và mở cửa sổ, nghe thoảng nhẹ hương
trầm. Hôm nay tĩnh tại, bởi lẽ hôm nay rằm! Bạn lại mỉm cười. Chuyến đi
này lúc về có thêm những hòn sỏi nhỏ làm quà. Sỏi đá của Sihome.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét