Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2010

Cuộc chơi hung húc bóng đêm!

Nói chung là tôi có máu liều!

Bữa qua, tính là thức dậy vào lúc bốn giờ sáng đặng rọt rẹt cưỡi con trâu máy từ Ninh lên phố, chọn giấc nửa đêm, cho mát, ít xe, khói bụi ồn ào, đỡ mệt. Dè đâu nằm trằn trọc, nghĩ tới nghĩ lui, lôi Những bà nội kiểu Mỹ ra coi, sau đó lại lục tiếp Sài Gòn Chợ Lớn rong chơi coi tiếp, mà cái thằng giấc ngủ nó vẫn le te ngúc ngoắc không thèm đậu lại trên mắt mình. Và tình hình cứ kéo dài cho đến khi bực bội quá gom đồ, giã từ ba má để dấn thân vào một hành trình mới, chưa từng có! Chạy 120 cây số lúc 3 giờ đêm, mà cả đêm trắng không phút giây nào ngời mắt! Lúc quẹo qua ngã ba Tân, tôi biết mình đang dấn thân, có thể giây phút này, và cả những giây phút nữa, tôi không còn cơ hội để đơm đầy lồng ngực những sinh thức của cuộc sống, không còn được gặp lại ba má mình, không còn và không còn nữa một mối dây liên kết nào với những người tôi quen, những mảnh đất tôi qua, những tiếng cười giọng nói. Trong đêm tối, tôi thấy mình đang bay, lơ lửng! Đồng hồ trên túi áo chỉ ba giờ sáng, đường vắng teo, heo hút một mình tôi!

Trên hành trình xuyên đêm tối ấy, tôi chợt nghĩ nếu chẳng may mình không đến được cái đích cuối, thì mình sẽ đi đâu, làm gì và mình sẽ như thế nào? Đường quốc lộ giấc khuya chạy ầm ào xe tải trọng lớn và những chiếc xe khách, có chiếc đề biển Tây Ninh - Hồng Ngự mà có lần quơ quào tôi bắt lộn tuyến, xe ngút ngát chạy tới lối bến xe miền Tây, tôi mở mắt ra bở rở chú ơi cho con xuống, con ngủ quên không nhớ đường! Mắt ông tài xế hấp háy cười, hiền như cha tôi những khi tôi phạm lỗi, không bắt phạt mà chỉ nhẹ nhàng chỉ bảo! Đi Gòn buổi sớm trời như thế, nhiều lần gặp phải những chuyện thật tình hay như phim hành động, có bắn súng ì chéo, máu me, giết người...

Nếu phải ngưng lại giữa đường! Tôi không biết mình sẽ đi đâu, về đâu! Vì chắc ăn cái đó ông tài bán vé chơi đểu, dụ con người ta mua vé lên đường, rồi lúc xe lăn bánh rồi, ổng lúc lắc đầu cười trơ trệt, làm gì có vé khứ hồi, lên đi một chuyến, là khỏi quay về, nhóc ạ! Thế nên tôi chưa dám dấn thân, chưa trải nghiệm chuyến hành trình một phía ấy! Tôn giáo cuộc đời dạy cho tôi rằng, ừ thì cố gắng sống thiện, lúc lên xe đi sẽ được người ta đưa tới một chốn bồng lai, có hoa thơm, có nước chảy, cảnh đẹp hiền hòa, con người nhân ái! Người ta khuyên tôi sống đẹp, sống thơm. Nhưng giữa những trang đời nhiều tinh toán, thiệt tình tôi có đôi lần va vấp giữa đôi bờ xấu đẹp. Và nếu giả những lần vượt rào ấy, bị người ta khép vô điều nọ, luật kia! Họ sẽ dẫn tôi đi đâu?

Nếu phải ngừng lại giữa đường, ba mươi giây đầu tiên, tiềm thức dặn tôi phải lật túi áo tìm chiếc điện thoại, rồi cầm tay cho người nào đó ngoắt ngoắt chỉ chỉ người ta hãy biết mà gọi lại cho một địa chỉ quen nào đó, báo tin! Việc làm đó có thể trong lúc tỉnh táo, tôi bày lên thành kịch bản cho mình, chuẩn bị trước cho mình! Nhưng tôi cũng ơ hờ, dễ gì mình còn đủ tỉnh táo để vương trên mặt đất một chút gì đó cho những người ở lại thêm xao xuyến! Ơ hờ!

Nếu phải ngừng lại giữa đường, giấc ba bốn giờ sáng,lúc đó chỉ toàn xe lớn chạy phăng phăng ầm ào trên quãng quốc lộ thôi! Bà già bán xôi mới ngấp ngáp lọ mọ nạo dừa, bắt nồi xôi. Ông xe thồ đang âm ỉ ngồi ở quán cà phê, nhấp ly trà buổi sáng chờ mối quen đi chợ sớm. Người ta chưa vội ra đường, công việc chưa đòi hỏi người ta ra đường! Và tôi biết mình sẽ như thế nào khi dòm thấy những lằn bánh xe tải in trên mặt đường buổi trời tối! Sáng bảnh mắt sẽ có một đám đông, quây chung quanh một mớ gì đó, không còn nhận ra hình! Không, như thế thì đau và thấy mất kết nối phải biết!

Trên hành trình dài thăm thẳm, tôi chưa được ngủ, và màn đêm là một hành trình dài đầy thách thức. Nó như bảo tôi, mày có ngon thì bước qua đi, bước qua đi rồi thấy! Và tôi, đã bước chân rồi thì không còn đường quay lại, đi và chỉ có tiến tới trước mà thôi! Trời đất cơi, cuộc chơi này sao mà nghiệt ngã thế! Nhưng chỉ có những sự lựa chọn, và càng nghiệt ngã con người càng mới trưởng thành!

Tôi thiệt tình muốn quay đầu dòm lại, quay đầu xe lại, nhưng phát hiện ra, ơ, vậy thì mình cũng vẫn phải chắc tay ga. Vậy thì quay đầu lại làm chi! Tiếp tục bước, dù cho có đớn đau, dù cho có thăm thẳm những màn đời, dù cho có những trang đời đang níu lòng quay lại... Tôi vẫn sẽ bước!

Và trên quãng dừng ngay Suối Sâu, tôi ngừng lại bên quán nước! Kêu một ly đen, thêm ấm trà nóng, tòn ten trên cánh võng, tôi bắt đầu chợp mắt! Bên ngoài xe lớn vẫn ầm ào, đêm vẫn đặc quánh màn đen, nhưng phía đằng đông đã lượn lờ chút teo ánh sáng, và lá đác vệ đường đã gấp rãi những tiếng người! Cuộc chơi khắc nghiệt với đi và không quay lại, nhưng tôi chọn cho mình một phút ngừng, đóng bộ não trong khoảng khắc! Sau đó lại tiếp tục bước đi, thênh thang!

Liều thì mới ăn nhiều, dù sớm dù chậm! Quan điểm của tôi là như thế!

1 nhận xét:

  1. trải nghiệm cảm giác chạy xe đêm, buồn ngủ ríu mắt, dừng lại ở một quán cóc ven đường, nơi tụ tập của giới thương hồ, đi buôn dao, cuốc, muỗng xẻng. Tòn ten trên võng, ôm ba lô, và nhấp cạn ly đen, chiêu ngum trà nóng.

    Ai đi Ninh - Gòn buổi sớm (tầm 2-5 giờ sáng) chú ý chỗ Trảng, quãng có mấy nhà bán dao, liềm, cuốc... nhớ để ý có một quán cà phê nhỏ, ông chủ ốm nhom, hom hem bán cà phê cho những lữ khách buổi trời chưa mở mắt! Quán nhỏ, nhưng đi đêm, thấy ngọn đèn, là mừng hết lớn!

    Trả lờiXóa