Thứ Ba, 28 tháng 2, 2012

Thèm nhớ!

Nhiều khi tôi muốn mình trở lại thời đi học, thiệt tình, kiểu như đã quá lâu rồi quên mất tiêu cái cảm giác cầm cây bút, viết chạy ro ro trên trang giấy trắng học trò. Hồi ấy tôi viết bằng thứ bút hero mực tím, cọ cọ rì rì gò từng nét chữ! Má với chị tôi nào giờ không bao giờ cho tôi viết bài bằng bút bi cả, viết bic hư tay mày à! Bàn tay tôi chai sàm ở ngay chỗ da non sát bên móng, và lúc nào cũng âm ẩm một màu mực tím và cả vết thân bút hẻo đầm sâu vào da thịt! Cả thời học sinh lớn lên chung với màu mực tím, để bây giờ cầm viết bi ký nghệch ngoạc tên mình mà là cả ơ hờ một trời nhớ!

Đi học ngày chưa xa vui lắm, cũng có kiểu bạn bè ganh đua phát bài kiểm tra sẽ lần lần coi đứa này bao nhiêu, đứa kia bao nhiêu, tao cao hơn mày không chấm năm đó nha! Bạn bè nhiều lần nhỏ to mày ơi sao tao học hoài mà nó hổng có vô, sao ngộ ghê tao coi phim thuộc từng lời thoại luôn đó, mắc cái gì cầm sách lên là buồn ngủ đau buồn ngủ đớn, lạ thiệt! Ờ thì học trò mà, bệnh của học trò nó là như vậy mà! Bạn tôi giờ tản mác ở Sài, một vài đứa ở Ninh, nhiều đứa không còn liên lạc nữa, dăm ba đứa lâu lâu hí họa nhắn tin, hỏi ơ hờ mày ơi dạo này sao rồi, có tin tức gì mới hôn, kể nghe coi! Và tình bạn lỏng lẻo kết nối nhau bằng những cái hỏi thăm thảng hoặc, bằng dòng status trên facebook kiểu như tao có bồ rồi đó nghen, bằng cái nút like bắng nhắng bằng nhằng hồi xa xưa thấy ghét ghê lắm nhưng bây giờ có like là vui rồi! Ừ thì có giao tiếp - dù là bằng cách đi chăng nữa - cũng sẽ khiến con người ta thấy ấm cái bụng hơn - bởi do lỗi của cái gọi là vô tâm!

Những ngày còn đi học cũng qua có xa xôi mù tít gì đâu! Mới hơn có một năm, thành thử ra bưng cái khoảng một năm đó so với hai năm mẫu giáo, mười hai năm học trò và bốn năm sinh viên giảng đường đại học thành ra là một trời khập khiễng! Ai biết đâu được, ai biểu nhỏ tới lớn chỉ biết học, nên nghỉ học rồi là thấy nhớ - mới nghỉ nhớ nhiều, lâu dần chắc thành ra êm dịu, lâu lâu mới nhớ, thảng hoặc mới nhớ - rồi quên!

Nhưng mà cũng chưa có chắc đâu, bởi nhiều khi đi ra đường, nghểnh ngảng chạy xe thấy bóng một tà áo trắng cặp sách nào đó chợt thấy mình non trẻ, hồn nhiên trong đó! Kiểu như lẩn khuất trong cái ổ bánh mì mà buổi qua bạn rủ mình ăn sáng - nhắc mình nhớ đến cái xe bánh mì năm ngàn một ổ rẻ rề trước cổng trường đại học - có cô chủ trẻ măng từ miền Trung xa xôi về phố kiếm tiền gửi về cho cha mạ! Kiểu như cọt kẹt trong cái ngăn bàn nhỏ xếp lớp những bức hình sôi nổi, những tấm thiệp giáng sinh năm mới, mấy món quà sinh nhựt, những bài kiểm tra cũ đặng lâu lâu tôi giở ra mà nghe tim mình nó rung rung, nó thổn thức. Kiểu như tốc mái những khuôn mặt người vào ra mà tự nhiên lại thèm vô cùng một khoảng khắc nào đó dừng lại, ngay chóc ở phòng học này, tiết học này, những gương mặt bạn bè này và giọng cô giáo dạy văn chòng ghẹo khiến cho lũ học trò lớp toán cười nghiêng ngả! Kiểu như cái bắt tay sẽ làm cho người ta thấy rằng mình đang lớn và ngày xưa - sẽ chỉ có những cái ôm thật nhẹ và những lời chúc thành công của đám sinh viên ngày cuối ra trường - giờ thì thương mại hóa bằng cái bắt tay siết riết hết ráo rồi!

Rớt lại chỉ là những nụ cười, khô như ngói, kiểu cười thương mại, gặp ai cũng cười, cười cười nói nói mà thành ra xa lơ xa lắc! Tôi thấy nhớ mình của những năm về trước! Đại khái thì cũng như lúc này thôi, được cái này lại đòi cái nọ, ở Sài thì khoái về Ninh, về Ninh lại khao khát nhớ Sài Gòn! Đi chung với đám bạn đại học thì cò ke muốn nhắc đến bạn hồi cấp ba, và nhậu với đám bạn cấp ba thì thèm ăn chè đậu đen đá với nhóm bạn đại học!

Thì bởi, con người ta chỉ thấy nhớ những cái gì đã đi qua rồi, trân trọng quá khứ mà bỏ quên mất tiêu hiện tại thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét