Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2010

CHO TÔI MỘT VÉ ĐI SẺ CHIA

Tôi nhớ cái vòng ôm đầy tình thân ái của chị P. khi đón tôi vào đầu buổi sáng, cái vòng ôm như của người chị gái xa lâu ngày gặp lại, thân thương và trìu mến quá đỗi! Và chỉ thiếu nữa một cái cốc đầu là thành ra chị hai của tôi mất rồi! Đấy là lần thứ hai tôi được trò chuyện cùng P. nhưng dường như giữa hai chị em nào đâu có khoảng cách! Chị P. dễ gần và thân thiện quá, để rồi qua một chuyến đi chia sẻ tấm lòng, ấn tượng nhất vẫn là người chị gái ấy!

Tôi cũng sẽ không thể nào quên cái bắt tay ấm nóng của Bố bé Như, vâng, Bố bé Như chứ không phải một cái tên rành rọt ghi trong giấy khai sinh, giấy chứng minh nhân dân hay ti tỉ những giấy tờ hành chính khác. Đó là người bố đã theo sát đứa con gái bé bỏng đã mất vì căn bệnh ung thư mà có lần đã chạm ngõ với khán giả ở chủ đề Hoa giữa đời. Chắc em cũng sẽ hạnh phúc, ở một chốn xôi xa nào đó, bởi lẽ em vẫn hôi hổi ấm nóng trong trái tim của bố mình.

Và cậu em trai loi choi lóc chóc, người bạn quen thuộc trong mỗi bước đi của Thay lời muốn nói trong suốt thời gian vừa qua! Tháng nào cũng sẽ thấy tâm sự của em, dù chưa biết mặt, chưa quen giọng nói! Em mang đến chuyến đi một tấm lòng rộng mở, sẵn sàng sẻ chia và đón nhận những tình cảm với đời, với người. Em cho tôi thấy một tôi khác đang dần già đi trước những nhịp đời hối hả, trước những lo toan cho tương lai! Tôi muốn mình cũng được như em, trẻ và đầy nhiệt huyết!

Cô bạn sinh viên ngồi hàng ghế trước tôi có cùng chung sở thích đọc sách! Ngồi trên xe, cùng sẻ chia những nghĩ suy về thói quen đọc của người trẻ, về những tác phẩm hay, về những cây bút tâm đắc! Đã lâu lắm tôi chưa được cởi trói cho tâm hồn mình như thế! Cũng đã lâu lắm rồi không còn cầm lên một quyển sách nào! Vậy là sau chuyến đi này, tự dặn lòng sẽ phải làm quen lại với thói quen ngày cũ, trước khi ngủ phải đọc vài ba trang sách! Sau chuyến đi này, chắc chắn sẽ còn nhiều chuyến đi nữa!

Với chị Qu. H. thì nhiều điều để nói! Thích chị từ lâu lắm rồi! Quãng nhỏ tôi hay đọc báo Khăn Quàng Đỏ và Mực Tím, có chị Me Mít L.Đ.Q.H. Thích chị ấy ghê luôn! Rồi những số đầu tiên Thay lời muốn nói lên sóng, có chị Me Mít dẫn chuyện ấy, cứ đến ngày là lại chờ xem mặt chị, nghe giọng nói của chị! Và chẳng biết tự lúc nào, từ chỗ thích chị Qu. chuyển sang thích cả chương trình chị dẫn, đến tận bây giờ và chắc ăn cả những ngày sau nữa! Tôi có giới thiệu tên mình với chị vào buổi sáng, và cũng thật bất ngờ khi chia tay, lúc tôi còn tần ngần hông biết chị còn nhớ tên tôi không thì chị đã mở lời trước mất tiêu rồi!

Với cả mọi người, làm sao tôi có thể quên được rôm rốp những tiếng cười của trò chơi trên xe, của lúc chuyền tay nhau những phần quà chuẩn bị trao tặng, lúc cả nhà mình cũng toe toét chụp hình, lúc chuyền nhau số điện thoại, lúc dặn nhau lần sau cả nhà mình offline, lúc rỉ tai nhau lần sau nếu có đi Thay lời muốn nói mình đi sớm sớm một tí… Và trong những nụ cười ấy, tôi cũng nhớ mãi giây phút lưu luyến chia tay! Khi mà hội vẫn chưa tan, mà đã đến lúc phải về! Chú Tr. ở tuốt Bình Dương ngần ngừ nấn ná, chúng tôi cũng ngần ngừ nấn ná, thời gian hóa ra nhanh thiệt, lúc tình cảm đã dày thì lại chính là lúc chia tay! Có nụ cười, và có cả niềm lưu luyến!

Với chuyến đi, tôi đơn giản cho rằng, đây là một hành trình chia sẻ! Vượt lên khuôn khổ một chương trình truyền hình ca nhạc thông thường, Thay lời muốn nói còn bắc cả những nhịp cầu, không phải nhịp cầu cho thênh thang phố xá, mà nhịp cầu của những tâm hồn mong muốn sẻ chia, khao khát sẻ chia! Đem trung thu ấm áp hơn đến với mọi người, chiếc cầu mà bạn bắc hôm nay thật vô cùng ý nghĩa! Và tôi nghĩ, sau chuyến đi này, sẽ còn nhiều và nhiều những chuyến đi nữa!

Nếu còn lần khác, chắc ăn … Cho tôi xin một vé đi sẻ chia, Thay lời muốn nói!
Phan Minh Tồn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét