Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Nong đầy ta những nỗi buồn!

Ngồi nuốt chén cơm mà nước mắt cơ hồ lã chã! Ngày hôm nay, biết bao giờ ta mới có lại ngày hôm nay!

Dẫu biết rằng khi chọn cho mình con đường viết blog, không phải 360 như nhiều người chọn, không phải multiply như nhiều người chọn, mà là blogspot, nghĩa là ta trân trọng mỗi khoảng khắc trong cuộc đời này! Mỗi dòng ta viết ra, ta đều lúc nào cũng hướng về sự tích cực, ta không than vãn cho bản thân, không buồn vì những điều tưởng như nhỏ nhặt và vu vơ lắm! Ta không thích viết về những khăn khó mà ta không vượt qua được, ta chỉ khoái viết về người, về đời! Vậy mà ngày hôm nay!

Ngày hôm nay! Ta sẽ nhớ mãi ngày hôm nay!

Dòng tin nhắn còn lưu trong máy, ta có thể xóa, dĩ nhiên, chỉ cần một cú nhấp! Nhưng dòng tin nhắn vẫn còn hoài trong ký ức! Ta buồn, quá trời ơi chữ buồn! Ta đã làm một việc kinh khủng! Gọi điện cho bạn, phải bạn, người mà ngoảnh mặt đi, ngoảnh mặt lại, cuối cùng ta tìm trong friend list một người bạn, không quá thân, không quá gần mà khi cần có thể cho ta mượn một đôi tai chia sẻ! Cám ơn bạn, vì trong một ngày buồn, ta còn có bạn để mà tâm sự sẻ chia!

Không biết rồi nông nổi ngày mai, khi lục tìm trong friend list, có còn ai cho mình mượn một đôi tay chia sẻ nữa hay không?

Sẽ hoài nhớ, hoài in sâu từng lời chị nói! Ta cảm ơn chị, vì thà là chị nói, chửi em hôm nay đi, để ngày mai em còn bước tới! Bản lình đàn ông sẽ không cho ta khóc, và chắc ăn ta sẽ không khóc, vì những chuyện như thế này! Những tiếng gằn vang lên mạnh mẽ, dứt khoát! Chị giận lắm! Và em biết, thà chịu đựng những tiếng gằn ấy, còn hơn là những quãng lặng, e ái, ngịa ngùng! Sau quãng lặng sẽ là những quãng lặng còn dài hơn, thảm thê hơn! Có thể ta sẽ buồn, nhưng ngày mai, từ trong nỗi buồn ấy, ta sẽ đi lên!

Ta buồn nhiều lắm! Vì hóa ra ta ít bạn để sẻ chia! Cười cười nói nói, cuối cùng cách ta giải thoát chỉ giản đơn là ngồi viết blog! Ta nhiều bạn mà hóa ra ta nhọc nhằn chừng một hai bạn! Thôi vậy là thôi! Còn gì đâu để mà lưu luyến! Long có hỏi sao độ rày ta hay cau có, Khánh lại bảo sao độ rày ta hay cười nói! Hai khuôn mặt, hai cảm xúc! Ta thay đổi mau đến vậy sao? Chỉ vừa chạm nóc một tháng thôi! Có khi nào, có khi nào? Cô đơn không là một cái tội, chỉ có tội là để cho bản thân cô đơn!

Ngày nào cũng chụp một bô hình mới với Bánh ú! Em sẽ post lên facebook, nhìn mặt mình mà cứ thấy đơ đơ! Ngày qua ngày, lại một kiểu khác! Ta biến hóa qua từng shoot ảnh, cảm xúc ta chai qua từng tấm ảnh! Bất chợt ngày hôm nay ngồi dòm lại, tìm lại một nụ cười tít mắt, với Tèo, với Nhựt mà sao khó khăn quá! Trôi tuột mẹ nó rồi những ngày xưa!

Ta buồn! Phải, đích xác là ta buồn! Cái cách ta giải quyết nổi buồn, nhiều khi là trút hết lên đầu người khác! Quan điểm là như thế! Ngày hôm nay ta đã lớn tiếng với hai người! Ta chỉ cần một lời xin lỗi, khi Phúc xin lỗi ta đã im! Tiếng Diệu Linh vang lên, kéo tuột ta ra khỏi giấc nông nổi! Có cần chi mà làm lớn tiếng chỉ vì một chuyển nhỏ như con nít! Quãng đó ta quê, vì ừ thì có chuyện chi đâu! Đọc những dòng offline của Khoa, máu nóng bừng lên không còn kiểm soát! Ta buồn, ta bực! Và thôi vậy! Ta không muốn nói lời xin lỗi, dù rằng ta có lỗi, hay không!

Tính ra trong vô vàn lần ta làm sai, ta chưa bao giờ bật ra một lời xin lỗi chị Yên! Chưa từng một lần! Trời ơi, sao ta chỉ biết dạ mà không hề biết bật ra những tiếng người nào khác! Ta vô dụng quá! Hai chữ Phải cáo in đầy trong từng mạch máu, phải cáo, phải cáo! Phải cáo T. ơi!

Nhưng cáo làm sao khi mà ta không cách nào cáo được! Ta chỉ giả vờ, giả bộ vu vơ! Rồi khi đụng chuyện xảy ra, ta chỉ toàn dạ, dạ! Chị Yên nhắn tin, nói là chị không la em, chị chỉ đang hướng dẫn em! Ta đọc tin mà muốn rơi nước mắt! Ta không muốn nói lời xin lỗi nữa, mà ta muốn nói cảm ơn! Cảm ơn người cho ta cơ hội, để lần sau, lần sau, ta sẽ không còn dịp nào để nói hai tiếng, xin lỗi nọ kia nữa đâu!

Hôm nay ta buồn quá!
Ra bờ sông, ơ hờ dòm lục bình tím
Tìm hoài mà không thấy
Ngỡ ra,
Lục bình mùa này trổ bông
Tím trôi sông
đầy nong những nổi buồn!

4 nhận xét:

  1. Vui lên! Đừng nghĩ vẫn vơ nữa! Bây giờ bùn 1 nhưng tương lai tốt 10! Đừng lo!

    Trả lờiXóa
  2. Ông tìm kĩ xung quanh đi, không phải không có ai lắng nghe ôg đâu, chỉ là ôg không nói thôi.. Chỉ cần nói tiếng "buồn" thì cả chục người hỏi tại sao lun ak... Cười cho đúng nghĩa của "cười", buồn đúng nghĩa của "Buồn".. nếu bùn vui lẫn lộn, che đậy cảm xúc, ông sẽ mất dần khả năng bọc lộ cảm xúc thật luôn đấy.. Mỗi ngày đều mang đến một món quà khác biệt, nếu ông buồn và mọi việc trở nên tồi tệ, ông sẽ nhận ra được có rất nhiều người ở cạnh ôg ^^.. Have A Nice Day ^^...

    Trả lờiXóa
  3. Ui, bài này cũ rồi mà bé! anh cũng đã lấy lại được tinh thần! Hè hè, em chưa trải mùi đời nên nhiều khi cứ hay nghĩ về cuộc sống một màu như thế! Mỗi khi ta buồn, ừ thì có thể chia sẻ được với nhiều người, tuy nhiên, có nhận được sự cảm thông hay không lại là chuyện khác! Chỉ có bạn thân thiệt thân mới hiểu và chia sẻ với mình thôi em ơi! Và người bạn thân đó, nào giờ, chắc anh chỉ có một, thôi!

    Trả lờiXóa
  4. umh..^^....mà sao dùng từ "chắc".. ?_?...nhưng dzù sao thì mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau.. bởi vậy mà mới có những người cho ôg những lời khuyên khác nhau ^^...^^... Enjoy ur lifetime ^^

    Trả lờiXóa