Thứ Bảy, 18 tháng 9, 2010

Bị stuck!

Hiện tại mình đang viết ba bài, một bài về chị Kim Xoàn, một bài về bánh tráng Ninh, va một bài để xỉa xói tình bạn!

Bài về chị Kim Xoàn định viết rất lâu rồi! Từ dạo đọc quyển tạp bút mới ra của cô Lý Lan, quãng tháng ba, đến nay tháng chín mà ngòi bút vẫn còn ngậm te tái! Bài viết ấy của cô Lan viết về một cô gái, từ quê ra phố, rồi cuộc sống xô đẩy, đi làm thuê, ở đợ cho người ta. Nhưng như một mầm cây hao hức với cuộc sống, với ý thức thoát nghèo, cô gái vẫn vươn lên, vẫn miệt mài vừa làm vừa học. Cô sẽ thành công, cô đã thành công! Trở lại với chị Kim Xoàn, mình quen chị đâu quãng năm hai, lúc đi làm thêm cho gallery! Chị có duyên, nụ cười lúng la lúng liếng! Mình muốn viết về chị, bởi phục chị ở ý chí vươn lên, ở tinh thần ham học hỏi, và đặc biệt là ở người con gái ấy, mình thấy đâu đó có bà chị mình, thương ghê luôn! Lâu lâu mình lại lôi ra đọc lại những gì mình viết, thấy cũng hay hay! Nhưng viết được một tí, mình lại cụt hứng! Thế mới biết, để viết mà chỉ toàn khen một người, thiệt là khó! Dễ chừng trên dưới chục lần, Một người chị gái tên Kim Xoàn, đến giờ này vẫn chưa mở mắt ra!

Bài về bánh tráng Ninh, cái này coi như trả nợ tình xa. Bởi có lần, bơ quơ, mình đã nói với bạn là sẽ viết một bài về thức đặc sản đầy tình, đầy nghĩa này của Ninh. Rồi thì lần hồi, vẫn chưa viết được! Hôm qua ngồi buồn, hông biết làm gì đành lôi bài ra viết! Nhưng viết được đâu chừng trên hai trăm chữ, coi bộ cũng chùn tay! Lại thôi! Nhớ lại hồi xưa, lúc cấp ba, có khi một ngày mình viết liền tù tì hai, ba bài mà chưa thèm dòm tới cái thằng mệt mỏi cái nào! Thế mà bây giờ, hình như cảm xúc đã bị chai mất tiêu!

Bài xỉa xói! Cái này vui vui, vì nếu mà mình cho đăng xuất bài này, chắc ăn có kẻ cười người mếu! Tính mình như thế này, khi đã thương, thì thương hết tất cả những gì thuộc về chủ thể, cá nhân đó. Nhưng khi đã hết thương rồi, thì ngọt như dao chém chuối, cắt một phát đứt tưng bừng. Và mình không ưa ai mình hay nói thẳng. Trong cái thế giới này, dĩ nhiên, việc nói thẳng như vậy chỉ toàn đem đến cho mình rắc rối! Mình không thích rắc rối, nhưng giữa việc giải quyết rắc rối với việc giả chừng không ưa người mình không ưa, thôi thì đành chọn việc đối mặt với cái đống bùng nhừng hậu quả vậy! Cơ mà độ rày mình ưa xỉa xói ghê lắm luôn! Và danh sách những người mình ghét, càng thêm thậm thượt! Bài xỉa xói này mà đăng lên, ha ha, vui vui!

Trong thời gian chờ mình đăng bài mới, thôi thì khách đến thăm đem bổn cũ ra ngâm lại, chắc ăn sẽ hiểu hơn về mình, về chữ của mình!

Vậy thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét