Thứ Sáu, 3 tháng 9, 2010

Mắc kẹt ở thiên đường!

Từ ngày đi làm, về nhà là quăng cặp một cái rột, lên giường ngủ một giấc, tới sáng, không biết trời trăng mây đất, không màng thế sự đổi thay, y như đang trôi trong chập chờn những mặt người cười cười nói nói, vô hồn, hỉ nộ ái ố! Có lúc thấy khao khát được sống, như những ngày, vừa mới đây thôi!

Nghĩa là, mỗi sáng sẽ thong thả mở bản tin giấc sáu giờ đài Vê một lên nghe, rồi còn thời gian thì quỡn đãi chuyển sang kênh Hắt 9 quơ quào vài ba xen phim Hàn Quốc. Rồi sẽ mát mẻ dắt xe ra đường, hòa vào lô cốt, ngã tư chen chật người mà lăn xả với cuộc sống. Chứ không phải như bây giờ, mở mắt ra đã thấy một ngày dài trước mặt, bao nhiêu công việc phải kinh qua, bao nhiêu áp lực phải hoàn thành. Đôi vai nhiều khi nặng gánh, trĩu oằn muốn gãy!

Nghĩa là, buổi trưa tan học ở trường, thể nào cũng nấn ná đến giây phút cuối trò chuyện cùng bạn bè! Cũng nhờ những lần nấn ná này, mà thân thêm một chút với mấy đứa bạn, hiểu hơn về tính cách của bạn này, bạn kia. Bạn cũng hiểu ta, mà ta càng thêm hiểu bạn! Giao tiếp với cuộc sống, trước tiên là giao tiếp với những người chung quanh mình, thấy yêu cuộc đời này từ chính những điều thân thương, và lẫn giản dị đó!

Nghĩa là, mỗi bận ra chơi, sẽ tụm năm tụm ba với tụi con trai trong lớp, bàn về một chuyện gì đó, bâng quơ! Chứ không phải như bây giờ, ra chơi là khoảng lặng nhất định để nghĩ về một event mới, những tính toán cho cái budget khổng to của một thằng ngân hàng ngoại quốc. Ngoảnh đi những cuộc nói chuyện, đổi lại bằng thui thủi một mình! Buồn ơi là buồn!

Nghĩa là sẽ có đủ thời giờ để chạy xe về nhà, kịp bật lên cho tiếng cười rôm rốp trước những tình huống vui bá cháy bồ chét của "Camere công sở". Rồi sau đó sẽ theo dõi tập tiếp theo của Sức mạnh tình thân, để thử coi bà dì ghẻ độc ác, thâm sâu chước độc cuối cùng sẽ ra thế nào, gia đình rồi có được sum họp hay không... Bây giờ đi làm rồi, thiệt tình có thấy tình huống nào mắc cười y chang trong series camera công sở gì đó đâu! Chỉ thấy toàn deadline, tiếng người thầm thì qua dây line điện thoại nấp sau quầy counter ngân hàng, và những tiếng cười, nhiều khi túc tắc nhọc nhằn trôi trong không gian máy điều hòa vang lên khô khốc!

Nghĩa là sau giờ ngủ trưa, thường chiếm khoảng ba đến bốn giờ đồng hồ mỗi ngày, sẽ lại ra bờ sông dòm lục bình trôi, dòm người, dòm xuồng, dòm tất tần tật mọi thứ đang trôi trước mặt, suy nghĩ, vẩn vơ! Đứng trên bờ dòm xuống, sẽ thấy lục bình, tự tại, tự do! Còn đứng trên lầu 10 của tòa building hoành tráng đồ sộ ngay trung tâm thành phố, dòm xuống, cũng thấy chi chít những phận đời nhỏ bé, đang vật vã bon chen, họ cũng đang trôi, nhưng chẳng hề thấy chút tự do, tại tĩnh nào trong từng bước chuyển động không ngừng ấy!

Nghĩa là sau năm giờ chiều, thể nào cũng cơm nước đàng hoàng, ngồi ôn lại bài hay tiếp tục coi truyền hình, nối dài đến mãi tận chín mười giờ đêm! Còn bây giờ thì về nhà là quăng cặp một cái rột, lên giường ngủ một giấc, tới sáng, không biết trời trăng mây đất, không màng thế sự đổi thay, y như đang trôi trong chập chờn những mặt người cười cười nói nói, vô hồn, hỉ nộ ái ố! Và trong những mộng mị chiêm bao, thấy mình đứng ở phía bờ bên kia, xa tít tắp, hoài nhớ về một bờ ký ức bên kia, nơi cất giữ tháng năm tự do, thơi thả!

Khi viết những dòng này, đôi mắt đã mờ, tay type trên bàn phím đã lọng cọng chữ đực chữ cái! Kết quả của một ngày trực diện với màn hình vi tính, ở nơi mà ai cũng bảo là thiên đường!

2 nhận xét:

  1. mình cũng vậy, trung bình mỗi ngày K làm ở bệnh viện 12 tiếng, về nhà nhiều lúc mệt quá lại không muốn ăn , quăng giỏ ngủ luôn. Ở công việc cũng chỉ thui thủi 1 mình, mỗi người 1 trách nhiệm riêng, và nhiều khi nói nhiều lại có hại cho mình .
    Bạn viết truyện Thì Yêu thật là hay và giản dị.

    Kiều

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn bạn, bài viết này mình viết cũng lâu lắm rồi mà cũng được bạn tìm đọc lại, thấy vui ghê!

    Mình cũng tuỳ hứng, lại nóng tính nên nhiều khi không được lòng mọi người. Cuối cùng thì cũng chỉ thui thủi có một mình!

    Trả lờiXóa