Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Nhà bên sông 3

Như một thói quen, khi có chuyện gì trúc trắc, tôi sẽ lại chạy ra sông, yên bình, tĩnh tại, như một cách để cân bằng lại tâm hồn! Và trong một ngày rôi rãi, tự nhiên nhận ra, trời đất cơi, sao độ rày mình hay chạy ra cái quãng sông trước nhà nhiều quá!

Chẳng hạn như hôm kia, đang loi choi cơm nước để kịp giờ chạy đi làm! Vớ hũ đường, chẳng dè hũ đường nắp đậy chưa kỹ, một phát đổ tràn lan lênh láng, đầy cả sàn nhà! Máu nóng tưng bừng chảy lên trong từng thớ mạch, ầm ào như thác đổ! Quăng đôi đũa một phát, Đ.M một phát, rồi chạy ngay ra sông, tìm gió! Lúc trở vào, nồi canh đã cạn, kiến bắt đầu bu, và tâm hồn khá là thơ thới! lấy giẻ lau nhà, tắt bếp gas! Thấy thằng đường (sugar) nhiều khi đắng ngét! Cơ mà bây giờ, dám đường (sugar) ăn mỗi ngày toàn bồi thêm ba chất này nọ, ăn vô rồi dăm chừng chục năm sau phát hiện ra bệnh ung thư! Biết đâu đấy!
Cũng giống như tôi, toàn đổ xuống sông những nhục nhằn, phiền phức. Người ta, tức những người sống ven sông, sống dựa vào sông, cũng toàn đổ xuống dòng bao điều kinh khủng! Ví như có con heo, chẳng may nó bị bệnh heo tai xanh, thì người ta sẽ canh chừng lúc trời vừa hửng tối, khi đèn đường chưa lên, khi dòm xa năm bước chỉ kịp thấy chạng vạng bóng người, họ hè nhau quăng con heo cả tạ xuống sông. Rồi theo dòng nước chảy xuôi, con vật đáng thương sẽ cơ hồ được thả mình, yên bình, tĩnh tại. Và mỗi quãng con vật đi qua, người ta sẽ lại bịt mũi, bịt tai và đứng dòm!
Chưa từng thấy người ta thả cá xuống sông, mà chỉ thấy toàn người quăng rác xuống đấy! Nhất là mấy nhà buôn chuối, ngâm chuối héo queo vô một cái thau, rõ ràng thấy họ thường giặt đồ trong cái thau ấy, qua một buổi là chuối nào cũng thiệt là béo tốt, dòm ngon khủng khiếp! Từ độ ấy, không thèm đụng vô một trái chuối!

Đi làm rồi nên chỉ còn ra sông vào giấc lờ mờ tối! Khi đèn ven sông đã lên, khi người đi bộ dưỡng sinh đã xấp xải ra về, khi mà tâm hồn lúc nào cũng nặng tríu trít! Và khi đó, sông yên tờ lặng lẽ, sóng cũng rất nhẹ, và nhờ thế mà tôi cũng nhẹ nhàng, trôi theo dòng những mênh mang! Ngay chóc giờ phút đó, tự dưng thoảng nghe trong từng cánh gió, rất nhẹ và rất lung, mùi của hoa sữa! Phải, hoa sữa mùa thu, thứ hoa đặc trưng cho vùng đất kinh kỳ ngàn năm văn hiến! Hồi còn dưới Ninh, thiệt tình chỉ toàn nói về thứ hoa ấy, mùi hương ấy bằng sự chuẩn mực của ngọn bút, bằng trí tưởng mông lung tìm hoài tìm mãi. Đến khi xuống Sài rồi, năm nhất, trọ gần khu D2, D5, ngay lối cuối mùa thu, tự nhiên nửa đêm, nằm nhớ nhà, nhớ má, lại nghe quay quắt một hương hoa nồng nàn, chưa từng biết mặt, biết tên, nhưng nghĩ ngay đó là mùi hương hoa sữa, và sự thật thì, đó chính là hoa sữa! Và thế là đặc sản của một vùng miền, giờ, đã thành nhân bén rễ trên mảnh đất phương Nam nhiều người, nhiều xe này rồi! Bữa giữa chừng, nghe đồng hương bảo, ở Ninh, gần ngã tư Công viên Cây xanh, cũng có mấy cây hoa sữa. Ơ, vậy là quê nhà cũng có! Ngộ hén, cứ tưởng đâu hoa sữa chỉ có ở mỗi Hà Nội không thôi!

Sông chập chờn cánh sóng, sóng rậm rì chở tải mùi hương! Và trong một buổi hoàng hôn đã tan, bỗng dưng rất khẽ nghe mùi hoa sữa, nồng nàn, thoang thoảng! Có lẽ chỉ những khúc người ta muốn giữ lại một chút gì đó của cuộc sống, một khoảng chậm để rồi khi buổi ngày sang, lại tiếp tục đèo ngang bao nhọc nhằn của cuộc mưu sinh. Khoảng khắc đó, người ta sẽ ngửi thấy, ở quãng sông còn có mùi hương của hoa sữa, chứ không chỉ có mùi bùn và ti tỉ thứ mùi xú uế khác!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét