Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

Hậu Môn Công

Chuyện bắt đầu khi ngay trước ngày thi Bảo hiểm, mọi người biết được tin dữ là lớp mình có đến một phần tư trượt vỏ chuối môn Công, và trong những chuỗi mắc xích lùng nhùng đó, tôi lại đau đớn là người đem thông tin đến với mọi nhà!

Thế nên tôi biết có bạn, khi nghe tin mình rớt thản nhiên như chuyện của những ngày bình thường! Bạn gọi điện cho tôi, tỉnh bơ kêu có điểm rồi đó ông ơi, tui rớt rồi! Tôi biết có một tiếng thở dài, từ đầu dây bên kia lưng chừng đậu vai tôi trôi tuốt luốt! Hình như khi báo tin cho những bạn khác, tôi hay đem tên của bạn ra để làm minh chứng cho cái sự vụ rớt nhiều, out nhiều, đau đớn nhiều này của mọi người! Ai cũng bất ngờ, bởi từ lâu bạn nằm trong top những nhân giỏi giang, thông minh, thi điểm cao. Phải, ai cũng bất ngờ, chỉ có bạn, dửng dưng! Hay là giả bộ, ai mà biết!

Một bạn khác khi nghe tin là trống ngực đập thùm thùm, từ đó cho đến quãng về nhà, đầu óc bạn để đâu đâu! Lúc gọi lại cho tôi bạn chân thành mà nghe phát tội, bạn cũng rớt! Bạn khác nữa vừa nghe tin là tức tốc bay ngay lên trường, tóc chưa kịp chải, nước chưa kịp uống, cũng may bạn đậu nên cả buổi chiều, cả đám ngồi khóc than cho những bạn khác!

Nhiều bạn khác, như bạn M. âm thầm, hỏi nhỏ nhẻ bên tai tôi M. sao rồi ông? Lúc gác máy đơn giản một chữ “Thôi!”. Sáng hôm sau là ngày sinh nhật của bạn, tôi thiệt tình chẳng biết nói sao, nghĩ sao! Cảm thông nhấp nhỏm đầu môi, như 28 bạn, M. rớt! Bạn Th. Nghe tin mình đậu, mừng quá! Một lúc sau, gọi điện lại, thòng theo hai tiếng “Cảm ơn!” Trời đất ơn sao lại đi cảm ơn tôi, tôi có làm gì đâu! Bạn hí hửng, kệ, môn này đậu là coi như qua rồi! Tôi lai một lần nữa ơn trời, bạn ốm yếu, ngày thi hay bị lửng chửng sốt!

Có những bạn đơn giản, tôi chỉ thanh thản lướt qua môi một điểm số bình thường! Th. Là một trường hợp như thế, bởi bạn dĩ nhiên phải được điểm cao, bạn dĩ nhiên phải qua! Khi hỏi điểm tôi, bạn cũng vô cùng đơn giản, không sáo sậu màu mè! Điều đó làm cho tôi thanh thản!

Và bạn khác, mất hơn 5 phút để làm cho ra nhẽ vì sao bạn rớt, dò từng điểm chuyên cần, giữa kỳ, thi hết môn! Bạn thất vọng, và trong tiếng nhấp nhỏm của nhịp tim, tôi nghư rõ ràng của sự tức tối! Hai bạn khác nữa, chung phòng, chung nhà! Hôm đi thi vào trễ gần 15 phút, làm bài cũng tè le! Nhưng biết nói sao, một cô đậu, một cô thiếu 0.5 để có thể qua truông! Và tôi lừng khừng, biết báo cho cô nào bây giờ? Niềm vui của người này te tái giẫm đạp lên nỗi buồn của người kia!

Cô khác nữa, thiệt tình làm tôi nhũn nhặt cả buổi chiều! Bạn hết tiền trong tài khoản, nghe phong phanh có điểm môn Công hối hả mượn điện thoại chị nhà bên gọi lại cho tôi! Đang chỗ hiểm thì sợ phiền người ta nên trả điện thoại, cục tức của bạn lên ngang cổ! Bạn đậu nhưng bạn hổng chắc ăn gì về kết quả hông có vẻ gì là đáng tin ấy nên năm lần bảy lượt bạn nhắn tin hỏi lại tôi! Chỉ đến khi tôi hù dọa bữa sau lên khao tôi chầu gì đó mừng kết quả đi thì bạn mới im im, coi mòi thỏa mãn! Và trong hành trình đem thông tin chia sẻ với mọi người, tôi dễ chừng đạp phải cảm xúc ấy cả tá lần, người đậu thì không tin mình đậu, cảm xúc chập chờn! CHưa bao giờ tôi thấy bạn bấp bênh giữa đôi bờ cảm xúc như thê!

Lần đầu tiên lớp tôi có nhiều người trượt đến như thế! Có những cánh cửa sẽ mãi ở phía bên kia với nhiều bạn khi đây không là lần đầu tiên bạn góp mình ở một kỳ thi lần hai, nhưng với nhiều người, đây lại là một vết đen đau đớn! Bức xúc quá nên có kẻ đã viết thư, mượn danh cả một tập thể để lên án, để thỏa niềm đau! Tôi trong một lần bừng khừng, bộc phát nghĩ về câu nói của môt cô giáo: dễ chừng có gì thì nói, bởi lẽ có gì thì chối, chứ bằng viết đi thì làm sao xóa hết được em ơi! Tôi gật gù tán thành! Kẻ cơ hội là người lọi dụng tập thể để thỏa mãn mình, và những vết chữ kia sẽ mãi đi theo cho đến mãi tận sau này!

Tôi cảm thông với việc bạn không có được kết quả học tập tốt, tôi chia sẻ nỗi niềm ấy với bạn bởi lẽ tôi cũng có điểm cao đâu! Nhưng tôi cật lực phản đối việc mượn danh tập thể để bày tỏ nỗi cá nhân nhỏ nhoi! Làm gì có chuyện đánh đồng tên của nhiều người gói gọn trong suy nghĩ của một người, một người không hề chín chắn! Tôi tưởng tượng thế này: môn Công 29 bạn rớt, trong số đó, trong kỳ thi lần hai: rớt lại một số người! Một số người này sẽ phải chậm tốt nghiệp vì còn phải học trả nợ môn vào học kỳ sau, nghĩa là khi cả tập thể đang vẻ vang áo xống nhận bằng thì họ phải lê lết lên trường trả nợ! Chưa kể biết đâu số phận đẩy đưa, năm tới trường không mở lớp môn Công, giống trường hợp lớp E năm sau không học môn Thanh toán, coi như anh chị K45 nào xui xẻo rớt lại môn này phải tự bỏ tiền túi ra mở lớp, thì coi như đúng hạn!

Và thế là Hành động của một người sẽ là hậu quả của nhiều người! Tôi đôi lần cảnh báo việc sử dụng mail của lớp, rằng là phải có sự rạch ròi giữa một cá nhân với một tập thể, nhưng chính sự dửng dưng không dám đối đầu với kẻ xấu, không dám thẳng thắn làm căng với cái xấu đã lần lượt dẫn đến những hệ quả tai hại hơn! Tôi hối tiếc!

Lớp tôi, như đã từng nói, trải qua ba năm đại học với không nhiều kỷ niệm, gắn bó, yêu thương! Nhưng trong từng ấy năm tôi đã được chính bạn bè tôi cầm tay chỉ cho mở mắt chào đời! Tuy nhiên, học đời bằng chính những cầm tay chỉ việc ấy quả tình tôi không bao giờ mong muốn! môi trường sư phạm, môi trường tập thể không dung túng cho những con người mỏi mòn theo dấu chủ nghĩa cá nhân, ích kỷ! Có thể hổng ai biết về danh tính của con người xấu xa, đê hèn ấy, nhưng trong thâm tâm, tôi đang nghĩ đến một người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét