Bayer là một công ty chuyên về các công nghệ bảo vệ môi trường, các sản phẩm chăm sóc con người, đặt trụ sở chính tại Lervekusen, Đức! Tại Việt Nam, Bayer có hai office, một ở Hà Nội và một ở Sài Gòn, tòa nhà Centre Point, Nguyễn Văn Trỗi, xéo xéo phòng trà ATP của ca sĩ Ánh Tuyết!
Tòa nhà Centre Point, theo như các anh chị bên Bayer nói, là một tòa nhà thân thiện với môi trường với cách thiết kế chống nắng, giảm tia UV gây hiệu ứng nhà kính. Tầng 3 của Bayer hạn chế sử dụng điện và hầu hết đều không bật điều hòa. Tuy nhiên, toàn bộ khu văn phòng vẫn rất okie, nghĩa là, không nóng lắm, nếu vào những ngày thời tiết như hôm qua, hôm nay thì nhiệt độ cực ổn, nhiều lúc còn thấy lạnh!
Centre Point có 11 tầng! Khi mình bước vào thì sẽ thẳng tiến tới bàn tiếp tân, hỏi sơ qua là liên hệ công ty Bazyer, tầng 3, thì được anh tiếp tân chỉ qua khu thang máy bên tay ơhair, lên tầng 3, nếu ai lơ tơ mơ không hỏi, bước đại vào thàng máy có thể lên lộn tầng, vì thang máy chia làm hai bên, một bên lên các tầng 8- tầng thượng, còn lại là từ 1-6 qua một bên! Thang máy rộng, có thể đặt một cái giường vô trong đó để ngủ cũng được!
Vào Bayer thì phải check-in. Sau đó, do mình đi phỏng vấn nên sẽ được hướng dẫn đi tiếp lên tầng 11, tầng cao nhất, nơi này Bayer thuê riêng làm phòng họp các thứ! Mỗi khi ra vào văn phòng, nhân viên phải check thẻ, còn tụi mình hôm đó hông phải nhân viên nên mỗi lần muốn đi ra ngoài đi vệ sinh, phải kiếm chị lao công, nói chị ơi chị à, cho em ra ngoài đi toilet, chị sẽ bấm nút cho ra, lát sau vô, lại phải bấm chuông, chị lao công bấm nút cho vô lại. Tình hình là do trong lúc chờ phỏng vấn, ai cũng căng thẳng hết, mà càng căng thẳng càng buồn đi toilet, hầu hết đều ngịa đỏ người khi cứ chút chút lại đi kiếm chị lao công. Được cái chị ấy cực dễ thương, cười hoài thôi!
Phòng họp không lớn lắm, trên có máy chiếu, màn chiếu này nọ, dưới xếp sãn khoảng 20 cái ghế cho thí sinh ngồi! Mình là người cuối cùng trong số 6 bạn tham gia thuyết trình ào ngày hôm nay! Ngồi chờ từ 8h đến 11 giờ thì thiệt là đuối! Theo lý thuyết thì những bạn thuyết trình đàu sẽ có lợi thế hon, ban giám khảo còn chăm chú lắng nghe, chứ như mình, chót bảng thì còn gì là lợi thế nữa!
Về thí sinh, hôm đó có tổng cộng 17 em, sáng 6 em chiều 11 em tham gia phỏng vấn! Mình là người thứ tư vào điểm danh! Lúc check in, có để ý thấy chị Vân, bên Chi cuc bảo vệ môi trường. Vậy là trong lúc ngồi chờ, mình làm bộ lân la hỏi thăm, nhằm vận động hành lang! Chị vui vẻ, dễ thương, trước khi leo lên tầng thương, chị nhắn gửi chúc em may mắn này nọ! Yên tâm!
Trong số 6 em phỏng vấn buổi sáng, trừ mình ra còn có 3 em NT khác, không ngờ cái tụi này đi đâu cũng gặp, thành thử thi về môi trường mà toàn gặp dân nhà, lại càng khiếp, do là thuyết trình bằng ngôn ngữ tiếng Việt hoạc tiếng ANh cũng được! Mình thì khỏi nói, tiếng Anh lấy ra hù dân Tào khị thì được chứ làm sao lại tụi NT chính gốc được! Thế là run cầm cập! hai em còn lại đều dân Môi trường chính cống, trường Tự Nhiên, em gái năm nhất và em trai năm ba, bằng tuổi mình!
Trước khi vào phỏng vấn, Mr. David có vào chào hỏi mọi người, mình thì thấy ông ấy khá khó tính và hơi kênh! Tuy nhiên do ông có chân trong ban giám khảo, thế là trong lúc set up, mình te he chạy ra xí xô xí xào, giống như lúc nãy với chị Vân, chào hỏi để cho Mr David quen mặt! Ông đang uống cà phê, trong cái phòng họp khác, lúc mình bước vô, ông hơi bất ngờ, mình say hello xong thì nói này nói nọ là mình sẽ được ông phỏng vấn ngày hôm nay, mình tên là gì rồi rất vui được tham dự cuộc thi này! Sau đó ông lịch sự mòi mình về phòng, thiệt tình là quê gần chết!
Người giám khảo cuối cùng là anh Hồ Vũ Nguyên, anh khá nice và vui tính, nhiệt tình! Anh dòm khá trẻ dù qua ngưỡng 35 là cái chắc! Anh nói chuyện điện thoại chậm rì, không ngờ lúc nói chuyện trực tiếp lại vui và có lửa hơn! Hôm bữa ảnh gọi thông báo, mình vừa nghe vừa ngủ, hôm nay nói chuyện trực tiếp thì vui hơn! Hình như anh là giám khảo chính, thấy anh có quyền lực ghê!Không có cơ hội tiếp xúc với anh này nhiều, nên cũng hổng có chuyện gì để kể! CHỉ nhớ lúc vào set up, con chuột laptop của anh bị hư, anh le te hỏi có em nào biết sửa hay không, trời đất cơi, phải chi mình biết về IT xung phong lên làm liền, cái này gọi là khôn lõi để tạo mối quan hệ ấy mà!
Một người mình chú ý khác nữa là chị lao công, cục kỳ dễ thương! Lúc mình xẹt ra xẹt vô cái phòng họp để đi toilet, chị cười ngỏn ngoẻn nhiệt tình chỉ dẫn và chờ cửa cho mình. Sau đó chị cứ một hai em ơi có khát nước thì ra ngoài đây, có nước chị để sẵn đó em! Thiệt tình, nhờ nước của chị mà mình đi toilet hoài, uống nước của chị rồi cho ra tuốt luốt khiến cho chị thêm công thêm việc là chờ của cho mình! Hì hì!
Người nữa là chị phiên dịch, nói tiếng Anh như gió, cực chuẩn luôn! Mặc cái đầm liền màu đen, đôi giày cao gót cỡ 2,3 phân gì đó, mà cái này mình cũng hông rõ, chỉ biết là giày cao gót! Lúc chị phiên dịch thì mình nghe loáng thoáng, chỉ biết chị cũng mắc cười, là đôi khi chị bơm câu hỏi cho Mr David luôn!
Người cuối cùng là chị đại sứ năm đầu tiên, mình có may mắn là thu hút sự chú ý của chị (cái này hông biết có hay không, thôi thì cứ hy vọng, mà cũng hông biết là may hay rủi nữa. Vì mình là người duy nhất chị đặt câu hỏi, những hai câu! Còn Mr David cũng vui, lúc mình thuyết trình xong, khỏi đợi ban giám khảo đặt câu hỏi, mình chơi luôn :Mr David, you have any question for me? Ông này cũng hơi bất ngờ, ổng I do, sau đó hỏi mình hai câu! Nghe cũng dễ do ông nói chậm để mình hiểu mà, tuy nhiên mình lạo đi trả lời khùng, do lúc này trong đầu hơi bối rối! Mình có cái tật, càng bối rối thì càng làm mọi việc thật là nhanh, với tâm lý là làm cho xong! Cho nên khi ổng hỏi tại sao mình chọn nylon bag cho cái project này, mình phang là mình sinh viên kinh tế, hổng biết mấy vấn đề cao siêu khác. Tròi đất cơi, ngu gì đâu mà ngu! Lúc sau, để chữa cháy, mình xổ ra một tràng nào là túi nylon có thể tồn tại hàng trăm năm, rồi làm mất nước và chất dinh dưỡng trong đất, gây ra hiện tượng xói mòn! thêm nữa là túi nylon là từ polyetylen (ơ?), tuy nhiên một số ngời sản xuất vì lợi nhuận mà sử dụng loại nhựa khác là PVS để sản xuất, và cái này thì có hại cho sức khỏe con người. Mình xổ một tràng, bây giờ nghĩ lại còn hổng biết mình nói đúng hay không? Chỉ tiếc là tại sao khi thuyết trình mình đứng trong góc, lúc trả lời câu hỏi thì phải biết dịch chuyển ra giũa sân khấu để có thể quan sát rõ hơn ban giám khảo đồng thời nắm bắt suy nghĩ của họ! Tiếc quá! Mà hình như mình trả ời, ông David hông đồng ý cho lắm!
Đề tài của bạn Vũ (vũ Đẹp đấy, có ai biết hông ta?) là sử dụng ruồi lính đen để xử lý rác. Đề tài raatc hi là kinh khủng và quy mô lên đến mấy ngày đô Mỹ, mình thì miễn bàn vì cao siêu quá, với lại mình cũng hok có đủ trình độ tiếng Anh để chuyển ngữ bài nói đó từ tiếng Việt sang tiếng Anh. Bạn Vũ khá là tự tin, chơi nguyên bộ vía y chang ca sĩ! Vấn đề là hơi bất ngờ khi gặp bạn ở đây! Vấn đề bạn quan tâm là môi trường! Hì hì, bất ngờ quá! thêm nữa là điểm của bạn cũng khá cao, nếu như giải quyết được vấn đề về tính thực tế của dự án (liệu bà con có ai chịu sử dụng mấy con ruồi đó hay không), thì chắc bạn sẽ được chọn! Nếu chúc bạn may mắn, thì chắc ăn mình sẽ rớt, thôi thì mình ích kỷ, chúc bạn may mắn như mình vậy!
Có một em gái, bên trường Tự nhiên, đề tài của em là chồi non xanh! Em nói chuyện khá chậm, tuy nhiên mình lại không thích cái cách em thuyết trình cho lắm, chắc là do quen với văn hóa nhanh, gọn, lẹ, tự tin của dân NT rồi nên bây giờ nghe dân trường khác thuyết trình mình đâm ra buồn ngủ! Em mới năm nhất mà như thế thì chắc ăn mai này còn tiến xa hơn nữa!
Trình tự thuyết trình sẽ là như thế này, ban giám khảo cho mình 10 phút để trình bày dự án, 20 phút để trả lời chất vấn! Tuy nhiên, mình chơi luôn 17 phút đầu tiên, em gái năm nhất còn kinh hơn, hơn 20 phút! vũ trên 10 phút, chỉ có em gái năm hai NT là coi chừng kịp giờ, và em trai cũng năm hai NT nói tiếng Anh intonation kinh quá là bắt kịp thời gian! Bạn trai năm ba Tự nhiên hông biết nói tiếng Anh, lúc Mr David hỏi bạn mình nhìn mà tội nghiệp, lúc bạn xuống muốn nói câu gì đó mà hổng dám! Lúc tea rest, mình lân la mời bạn cái bánh, mời bạn vô nói chuyện chung! Thấy bạn lạc lõng nhưng đến với cuộc thi là bạn đã chiến thắng rồi! bạn có cái tên lạ quá chừng: Pháp, ai ở Phú yên hông biết có quen bạn này không?
Lúc ra về thì trời mưa lất phất, mình vui vì đã lựa chọn đúng! Như thế này, ban tổ chức yêu cầu mỗi người làm slides bằng tiếng Anh nhưng khi thuyết trình có thể bằng SNh hoạc Viêt. Lúc ở nhà, mình đã soạn script bằng tiếng Anh rồi, học thuộc luôn rồi! thế nhưng lúc vào, người thứ nhất - là bạn Pháp, thuyết trình bằng tiếng Việt, mình vẫn nghĩ là mình thuyết trình bằng tiếng Anh. Người thứ hai - em Nhân- tiếng Anh, vẫn sẽ thuyết trình bằng tiếng Anh. Người thứ ba- em Nhi - tiếng Anh, mình lung lay, tại sao lại phải tiếng ANh. Vấn đề của mình là làm cho người khác hiểu dự án của mình chứ không phải là kiếm điểm cộng cho một bài thuyết trình khó hiểu! người thứ tư - Vũ - chắc ăn tiếng Anh, mình đã quyết định, sẽ thuyết trình bằng tiếng Việt, không vì sợ trình độ mình này nọ, mà vì một cái khác, thiêng liêng hơn - tiếng Việt, tiếng Việt. Người thứ năm, em Linh - nửa Anh nửa Việt, và chốt hạ, mình nghĩ đến niềm tự hào khi lời chào đầu sẽ là tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ, ông David có thể không hiểu hết những gì mình nói, nhưng anh Nguyên, chị Vân, chị phiên dịch và tất cả mọi người đều sẽ hiểu mình đang muốn nói gì! Khi muốn chia sẻ và cần người đồng hành, dự án của mình bắt đầu từ mối quan hê, vậy thì tại sao lại đi đánh mất mối quan hệ từ một ngôn ngữ phù phiếm nào đó! Đến với cuộc thi, nhiều người suy nghĩ lựa chọn ngôn gnuwx trình bày, mình cũng thế, và với một tình yêu vô bờ bến, mình đã quay đầu vào phút chót với tiếng Việt, để ông David lắng nghe, từ một ngôn ngữ khác, tinh thần của người Việt trẻ, sử dụng tiếng Việt trong niềm tự hào của một sinh viên có thể sử dụng tiếng Anh. Lúc ra về, trời mưa, nhưng mình vẫn mỉm cười!
He he, mình đi phỏng vấn Bayer, đó là điều mình muốn chia sẻ! Và ai mà đọc cái bài này, chắc ăn sẽ không hiểu hết ý của mình đâu! Mình lấp ló trong nhiều ngõ ngách, thế nên chẳng mong ai đồng cảm! Khi mình đang viết blog, mình vẫn đang chờ kết quả!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét