Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Một nửa nhà cổ!

Một ngày trời cúp điện, ơ mà dạo này cái ông nhà nước cứ cúp điện hoài, thế là mình lê la laptop ra quán cà phê, ơ mà dạo này mình cà phê cà pháo hơi bị nhiều. Vô cái quán I Thảo wind, chịu, hông hiểu cái tên có nghĩa gì, chọn chỗ ngồi chong ngóc trong cái nhà cổ. wifi chạy rì rì, cà phê đắng ngét, nhạc Đan trường cái hồi bước chân lẻ loi, chỉ muốn dòm cái nhà cổ - được phục dựng theo lối nhà rường xưa, cột gỗ bóng láng, kèo với đòn tay được chạm trổ hoa văn này nọ, cũng thích!

Nói về nhà cổ, mình vẫn nhớ đó là tên một truyện ngắn của chị tư, đăng trong tuyển tập "Tùy bút Nguyễn Ngọc Tư" mình đọc hồi năm nhất. Không nhớ tên nhân vật nữa nhưng đại khái cốt truyện như thế này: có hai gia đình, một sống trong căn nhà cổ, của gia truyền qua bao thế hệ, nhà ấy có hai anh em trai. Nhà hàng xóm kế bên, nhà không cổ lắm, cũng hổng rõ có bao nhiêu anh em nhưng chỉ biết có cô con gái, đòng trang phải lứa với hai anh em nhà bên!

Không gian nhà cổ mở ra cho người đọc hai câu chuyện tình cọt kẹt trong hốc của những con người xoay mình trong căn nhà cơ ấy. Người anh lấy vợ, và cô vợ lại là người người em trai cũng đem lòng yêu. Người em trai bỏ lên tỉnh làm ăn, lâu lâu về ôm góc nhà cổ, những buổi trời mưa, khóc ròng khóc rã cho một cuộc tình câm lặng, trời thì mưa mà anh cứ khóc, có gì thì đổ thừa, tại trời mưa chứ tui có khóc hồi nào đâu, chị dâu!

Người con gái nhà bên, cũng gắn mình với góc cột nhà hàng xóm mỗi bận trời mưa, cũng khóc ròng khóc rã cho một cuộc tình câm lặng! Cô yêu người em trai mà có ai nào hay, ai nào biết. Chỉ có cái góc cột buồn hiu của căn nhà cổ, bị nước mắt cô nhỏ tong tong cảm nhận được mà thôi! Cô vẫn chưa lấy chồng, mỗi bận người em về, cô le te chạy qua rủ nhậu, rồi ba anh em, coi chừng chỉ người anh viên mãn, có con ngoan, có vợ hiền, ngồi nhậu chí chóe với nhau, trong căn nhà cổ!

Chuyện như thế, bứt rứt những mối tình, nhà cổ bưng rưng, mình đọc cũng bưng rưng! Trời ơi chi mà yêu đơn phương, yêu maf hổng được đáp lại nó khổ quá chừng chừng! Căn nhà cổ ọp ẹp mình nhức nhối!

Mình cũng có những căn nhà cổ khác, giữa đời thường! Ai về Tây Ninh chạy qua Gò Dầu, lối gần nhà thờ Bình Nguyên để ý thấy người ta dựng lên mấy căn nhà rường cổ! Khúc Long Hoa gần bệnh viện Hòa Thành cũng có vài căn mọc lên, trơ trọi lòi ra gốc gác cổ xưa của mình!

Đó là do phục hồi nhà cổ giờ đang là mốt, quán cà phê hay chọn mấy kiểu xưa xưa để thu hút khách. Có cung thì có cầu, người ta lùng sục này nọ kiếm cho ra đủ ngói, đủi cột, đủ kèo để làm nhà xưa! Nhìn mấy cái căn nhà cổ nhiều khi thiệt tình muốn mếu! Cho nên khi ngôi nhà cổ này mọc lên, nghĩa là có những ngôi nhà cổ khác đang mếu!

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét