Thứ Sáu, 18 tháng 6, 2010

Buồn

Khi con người ta buồn, có nhiều lý do!

Tôi cứ nghĩ rằng đề thi mở, nghĩa là giáo viên đã phần nào đó mở cho tụi sinh viên một cái cửa. Ở cánh cửa đó, phía bên kia, có một bà tiên, nhân hậu thướt tha, đề huề cười hiền ơi là hiền: tụi con cố gắng, đề mở vô chỉ có nước chép thôi chứ còn chi lăn tăn nữa! Tôi cũng ngu ngơ cho là thế! Đến lúc đề phát ra, với laptop kề bên, quyển kinh tế công kề bên, quyển kinh tế môi trường chính sách lục trong thư viện kề bên, tự dưng mà hụt hẫng! Tôi ê hề y chang đứa trẻ ngày lớn lên bỗng dưng phát hiện ra bà tiên làm gì có trên cõi đời này, và chỉ có đứa ngu mới đi tin vào những bà tiên phù phiếm đó! Tôi buồn!

Đi ngược lại vấn đề, tôi một lần nữa u ám chửi thẳng vào mặt mình, trời đất ơi đề thi ra trong chương trình học, đã biết trước đề thi sẽ khó, đã chuẩn bị tinh thần là ăn chơi cho đã rồi sáng vô đụng đâu viết đó thì cớ sao lại lăn tăn! Đề mở, lại được cho đem laptop, nghĩa là một phần thế giới nằm trong tay mình! Làm bài không được nghĩa là không chuẩn bị bài tốt, nghĩa là vô trách nhiệm với bản thân, với bà mẹ tròm trèm sáu chục tuổi ở nhà tha thiết, ngóng mong thằng con út đến ngày thành tài! Làm bài không tốt mà còn đi đổ thừa cho người khác, là đồ vô học, thứ bá dơ họ đổ tên thừa, thứ người cộc cằn, thô lỗ! Có tiếng thở dài lững thững bu lại chỗ tôi ngồi! Tôi buồn!

Sẵn nói chuyện cục cằn, thô lỗ! Tôi bất chợt thấy mình cực kỳ giả dối! E hèm, cần chi phải đeo cái mác dân Nam bộ rằn ri, ăn nói bổ bả, tính tình phóng khoáng để rồi vô tình gò mình trong một khuôn khổ rằng là nói chuyện thì đêm phải trại thành đim, nhiệt tình ủng hộ bạn bè để rồi nhận ra bị người khác của những người khác hiểu lầm trầm trọng, chuyện xa lắc xa lơ mà còn bị đem ra soi mói! Cuộc sống, sao mà quẫn cùng và phương tính đến vô duyên và cực đoan vô hạn! Tôi lại buồn!

Cuộc sống là những chuỗi thách thức! Ngày xưa học cấp ba, chuyên toán, cứ nghĩ đâu ma trận là cái thứ gì ghê ghớm và khó dữ lắm! Lên đại học rồi mới thấy nó cũng bình thường, dễ chừng còn đơn giản hơn cái bọn tam thức bậc hai hay tích phân, hàm số này nọ! Và đau đớn nhận ra rằng cuộc đời này mới là cái ma trận khó nhai nhất, là tổng hòa của những rắc rối, tâm linh, năng lực và ti tỉ điều không diễn tả được! Bởi lẽ dạo này tôi xui xẻo quá, nên buồn!

Nói về chuyện xui xẻo! Như từng tiết lộ năm nay tôi dính sao Thái Bạch, mọi chuyện trúc trắc, tinh thần trúc trắc! Khởi đầu bằng vụ công an hốt vào hồi đầu tháng ba! Mất đồ liên tiếp vào cuối tháng, bị dị ứng tùm lum vào tháng tư, thi rớt tùm lum vào tháng năm, bị mất cái adapter và nón bảo hiểm vào cuối tháng, mới chân ướt chân ráo vào tháng sáu trúng chưởng mấy vụ hư xe, thi cử rớt te tua! Một ngày đẹp trời gọi điện về than thở với má! Má buồn hiu, năm nay má cũng dính Thái Bạch. Hai má con cùng buồn!

Với má thì tôi lúc nào cũng nhỏ xíu như con nít! Và thói quen không bao giờ thay đổi được là cứ một cũng cục cưng hai cũng cục cưng! Má tôi thương con và cũng dữ đòn với con khủng khiếp! Bữa má phát hiện ra tôi lén má đi đờn ca tài tử, má đánh tôi muốn lọi giò, từ đó về sau chừa, tiệt hông dám hò xự xang xê cống gì nữa! Bữa khác má vẽ cái vòng tròn bắt tôi quỳ chong ngóc trong đó, học cho thuộc bảng cửu chương bốn, tôi khóc bù lu bù loa, má ơi má đừng đánh con học! Má bỏ cây roi tre ra, mắt khoản đãi dòm tôi mà lạnh lùng, có học mới con nên con ơi! Bữa tôi về sà vào lòng má ngủ ấm áp, đêm giật mình vì nhà kế bên vẳng sang tiếng hòa đờn đưa linh! Một bà già hàng xóm mới bị tai biến, bà tốt tướng, nửa đêm lên cơn cao máu, không chịu nổi, bà đi trong tiếng nghẹn ngào của bốn người con! Má mình cũng tốt tướng, ăn chay ngót ngét hai chục năm mà vẫn u u sáu mươi mấy ký! Bữa đó tôi khỏi ngủ được luôn, đêm chập chờn trong những giấc cù cưa về má mình! Tôi sợ một ngày nào đó, và ngày đó… khiến tôi buồn!

Một khoảng trống… Tôi sẽ dành khoảng đó lại cho những niềm vui, bởi lẽ con người, như dòng sông, lúc thì quặn sóng, nhưng có lúc cũng yên tĩnh như tờ! Ơ hờ, có lẽ bài kinh tế công ám ảnh tôi mất rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét