Thứ Tư, 16 tháng 6, 2010

CHO DÀI THÊM NHỮNG NIỀM VUI

Tôi bén duyên với bạn từ cuộc kể về những kỷ niệm mùa trăng lung linh trong ký ức. Giữa những bộn bề của hoạt động Hội Đoàn, học tập, sinh hoạt… tôi dường như đã quên đi mất những niềm vui nho nhỏ với câu văn, với cảm xúc… Và trong một ngày tháng tám, tôi bất chợt đi tìm mình trong những mùa trăng cũ! Tôi tìm về với tôi của những ngày thơ nhỏ vui nổ trời cùng gia đình, bạn bè, với ký ức bàng bạc những mong chờ ngày rằm trung thu trong tiềm thức. Bạn nối cho tôi một nhịp cầu, một nhịp cẩu nhỏ giúp tôi sau ba năm xa nhà đi học, nay bất chợt nhớ ra, à thì ra mình vẫn còn một thú vui khác. Tôi đã cầm bút để thực sự viết về một cái gì đó sau ba năm. Thói quen viết văn ngày xưa chợt bừng dậy, tôi sinh viên năng động hôm nay, đã có được những quãng ngừng, thi vị, để ngiền ngẫm và tiếp tục bước đi trên những chặng đường, với bạn kề bên!

Lần viết ấy khiến tôi không thể không ngừng thăm nhà của bạn mỗi bận online, sign in vào một website nào đó. Đôi khi để tải về một đoạn clip chủ đề xưa. Xem và bắt gặp một niềm vui nho nhỏ khi ở chủ đề về mẹ, tôi chợt nhận ra một người hổng quen nhưng lại là đồng hương của mình qua địa chỉ người dẫn chương trình giới thiệu. Người dẫn đọc nội dung thư đồng hương dành cho mẹ mà thiệt tình tôi cứ thấy rưng rưng, ở góc nhà xa hổng biết mẹ mình đang làm gì, mẹ có khỏe hay không? Sinh viên xa nhà, nhớ nhà, nhớ mẹ, đôi khi chỉ đơn giản vì những điều như thế! Những chủ đề xưa, dẫu kỹ thuật bắt hình, thu âm, thu tiếng… còn đơn sơ, nhưng đó lại là những gì trong trẻo nhất, thương mến nhất khiến tôi càng thương, càng quý, bởi lẽ đó còn là một thời thơ nhỏ tôi háo hức dõi theo mỗi bận chương trình lên sóng. Những ấn tượng đầu tiên, xa lơ xa lắc, sao mà yêu đến thế.

Tôi ghé nhà bạn còn để tìm thêm chút vui trong những dòng thư tâm tình bè bạn gửi từ khắp mọi phương xa. Để nhận thấy rằng cuộc đời này vẫn còn cần lắm những nhịp cầu cho trái tim hàn gắn. Bạn là người truyền tải, đón nhận tất cả và đem yêu thương, sẻ chia đến với mọi người. Những dòng thư ấy, mỗi tháng, thế nào rồi cũng sẽ có một bạn Đêm – nghe – mưa, gửi những tâm tình của một bạn miền Tây luôn dành những yêu thương sâu đậm nhất dành cuộc sống quê hương, một người bạn trẻ. Hoặc giả đó sẽ là những nhiệt huyết chân thành của một người trẻ khác, bạn Đặng Tiểu Vũ, với những cảm xúc luôn ấm nóng dành cho mọi người… Tôi thăm nhà bạn, để rồi lại được đón nhận những người bạn khác, những đồng cảm và rung động khác! Những người bạn tôi chưa từng tay bắt, mặt mừng để khởi đầu cho một mối quan hệ mới, nhưng như một nhịp cầu, bạn đã trao tay tôi, yên bình, trong vòng tay mọi người!

Lần thứ hai tôi mở lòng chia sẻ với bạn về một cô giáo đại học mà tôi vô cùng yêu quý! Tình cảm thầy trò, với tôi, là tình cảm thiêng liêng sâu đậm nhất! Thầy cô, có thể sẽ quên học trò của mình đi, nhưng học trò, đếm hết bàn tay làm sao có thể quên được cô giáo, thầy giáo của mình! Thời đại học, tình cảm thầy trò đôi khi chỉ đo bằng những tiếng vọng micro truyền xa trong giảng đường trăm mấy chỗ ngồi! Thế nhưng, với cô, được đưa đò, được làm nghề bán cháo phổi là một việc làm cao quý. Cô yêu nghề dạy học và yêu học trò của mình vô cùng! Ngày 20/11, tôi nhờ bạn gửi đến cô một vài lời trân trọng nhất! Cảm ơn cô và cũng cảm ơn bạn, những người bắt cầu thầm lặng, tận tụy nhưng vinh quang!

Những cánh thư có thể xóa mờ đi khoảng cách, và đôi khi đơn giản chỉ là một lời nhắn sẻ chia cũng có thể làm lay động lòng người! Tôi thường xuyên ghé thăm nhà bạn để lần lượt chứng kiến bạn đạt mốc pageview này nọ, bạn sinh nhật tròn năm sắp tới đây! Những thăng trầm, thử thách rồi cũng sẽ vượt qua! Với tôi, thật quý giá khi mình có thể sẻ chia, có được một người bạn để qua đó có thêm những người bạn khác! Tôi thường đến thăm nhà bạn, thật khẽ khàng! Cho niềm vui thêm dài, khi bạn giờ đã chuyển mình qua một cột mốc mới!

Và hãy luôn tiến lên bạn nhé!

Cho Thay loi muon noi, mot chuong trinh minh yeu thich

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét