Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Chụp hình

Mấy hôm nay, tôi tranh thủ đi chụp hình mọi người, dù lò tò đến giờ vẫn chưa mua được một cái máy chụp hình nào đúng nghĩa (bạn tôi, dân miền Trung, chuyên gia gọi máy hình, lúc đầu tôi không hiểu, đến bây giờ thì không thích, sao lại là máy hình, tức máy + hình, phải là máy - chụp - hình chớ!). Điện thoại thì cùi bắp, mua hồi xưa lơ lắc, có chức năng chụp hình, nhưng lạng quạng coi chừng chụp cái miệng mà nhiều người dòm lầm hóa ra cái mũi thì chết, người đẹp chụp thành người xấu, và xấu thì khỏi dòm ra luôn, nên thôi, mỗi bận ngứa ngáy chân tay, mượn đỡ điện thoại của bạn lôi ra chụp!

Như sáng nay bơ quơ vác điện thoại đi chụp hình khắp lớp, bạn cười hí há, bạn che mặt che tay, bạn trề môi, bạn cười tí toét! Tôi định chụp một vài bạn, gọi là quan hệ ruột rà, máu mủ, nhưng dòm qua dòm lại thấy thương, lỡ có đăng hình chụp lên, năm mười mười lăm sau nữa, bạn dòm lại hình ảnh của mình hồi đại học, bỡ ngỡ bơ vơ vì tìm đâu ra bóng dáng mình ngày xưa. Không lo chuyện bao đồng nhưng tôi cũng biết, nếu có chụp thì cũng nên chụp cho hết cả những gương mặt này, để khỏi có ai như tôi, lúc lôi hình lớp ra, tìm hoài hổng thấy gương mặt của mình, nhiều khi chỉ để cười, vì cái dung mày sao ngố ộp và lỗ mãng kinh khủng, nhưng kệ, có hình của mình, tức là, rốp rẻng sự quan tâm, của người dành cho nhau!

Không phải ngẫu nhiên khi coi hình bạn, đăng trên facebook, tôi luôn rải lời bình luận, vui vui có, châm biếm có! Bởi đơn giản tôi nghĩ rằng, à, mình đang coi hình bạn mình, bạn mình đã đăng hình lên đây, nghĩa là họ muốn khoe, tui đẹp đó, tui xấu đó! Đã không dòm đến thì thôi, còn chẳng đặng đừng thì dù gì cũng để lại vài câu còm cho người đỡ vắng, cho lòng người đỡ quạnh! Thói quen coi hình, đọc bài, và để lại lời bình luận theo tôi từ cái thuở nào, đơn giản, bởi tôi nghĩ đó là sự quan tâm! (đang nói khéo người nào ghé nhà tôi chơi, khi về tay không, dửng dưng và vô cảm trước những món tôi đem ra đãi, đấy nhé!)

Lớp cũ của tôi, dạo gần đây đang râm ran, khi lớp người ta rập rờn đen hình hồi xưa cũ ra trưng trên facebook. Dòm thì khoái, vì cũng những gương mặt đó, những khoảng không gian đầy kỷ niệm đó, nhưng nghĩ lại thì thấy hối tiếc vô cùng, mắc cỡ vô cùng. Lớp tôi ngày xưa đi chơi cũng nhiều, sinh hoạt tập thể cũng đông, mà hồi nào, đợt nào cũng tòn ten quên mất tiêu ghi dấu kỷ niệm! Cắm trại, đi chơi Tết, đi chơi dịp hè, đi thả diều, đi nhậu, đi thăm thầy cô... bao bận đón đưa mà không lấy gì làm bằng chứng. Hai mươi năm nữa, nếu có họp lớp thì chắc cũng chỉ mỗi tênh hênh nhớ nhung và bạn bè nuối tiếc vì giá như ngày xưa, phải, ngày xưa... chụp hình để khi buồn giỡ ra coi lại, hay phải biết!

Những tấm hình cũ luôn làm cho tôi cảm thấy mình khác đi từng ngày! Năm lớp mười nụ cười tíu tít, năm lớp mười một tóc tai bom bi, năm mười hai cò hương ốm nhom ốm nhách. Năm nhất đại học, tôi tếu táo những nụ cười, bước qua năm hai tôi khoe răng hàm trong những nụ cười rốp rẻng, năm ba cười ít đi một chút, thấy thấp thỏm những nỗi buồn nhiều hơn vui, qua năm tư cũng nụ cười ấy nhưng thấy mất tiêu những niềm vụng dại, ngây thơ trôi đi tuốt luốt! Để rồi buổi trời chạng vạng chưa rõ mặt người, trong ánh tà dương tôi nhờ bạn bấm cho hơn chục kiểu ảnh, biểu ráng bắt cho được tôi của nụ cười trẻ nít, tít mắt, vô tư... Về nhà giở hình ra coi, thầm cảm ơn bạn, hay cảnh, hay tâm trạng người đã khiến cho mình dòm cũng còn vô tư quá xá!

Rồi khi thời gian đi qua, điều đọng lại dĩ nhiên sẽ chỉ là hoài niệm! Tôi ơ hờ nhận ra mình có quá ít hình chụp chung với lớp, lớp cũ cũng thế, lớp đại học cũng thế! Dòm lại hình bạn gửi lên face vào những năm đầu tiên bước chân vào đại học, tìm mỏi mắt chồn chân cũng không kiếm ra hình ảnh của mình! buồn buồn, vì nghĩa là tôi đã không trọn vẹn trong những guồng quay của lớp, nhớ lần nào đó tôi dại dột nói ra tôi yêu lớp này, bây giờ nghĩ lại mà ngập tràn trong nuối tiếc! Yêu một cái gì đó, nghĩa là sẽ phải cháy hết mình vì nó! Tôi không tham gia đợt 8.3 đầu tiên tổ chức cho các bạn nữ trong lớp, để cho mãi đến tận sau này chắc sẽ còn hoài tiếc về những sự kiện xảy ra trong buổi ngày hôm ấy, những sự kiện mà có lẽ, hình ảnh chụp lại, nếu có, cũng không thể nào diễn tả hết nổi đâu!

Chỉ còn hai tháng nữa thôi, sẽ tạm chia tay môi trường này... và công việc độ rày tôi yêu thích nhất, chắc là chụp hình! Đơn giản tôi gọi đó là sự quan tâm, đến những ngày có thể gọi là, vui nhất của mỗi người!

3 nhận xét:

  1. Nhìn lại những tấm hình cũ, thấy tiếc vì mình đã bỏ lỡ những dịp được hòa mình vào không khí chung của lớp, làm sao tìm lại được những khoảnh khắc đó bây giờ?
    Tồn ui, bữa nào lên lớp nhớ chụp cho tui vài pô vô album kỉ niệm của ông nhá, để lâu lâu đem ra dòm lại nhớ tới tui, hihi

    Trả lờiXóa
  2. Tui đọc hết bài này, thấy nó hay hơn mấy bài trước rồi tự nhiên lục lại trong cái mớ bài viết của ông. Thiệt tình mà nói, hồi xưa ông viết hay hơn bây giờ quá trời. Đọc mấy chữ này có thể ông xụ mặt hay bĩu môi gì gì đó, nhưng ông bik tui quá mà, nghĩ gì nói đó, đứa nào cũng khen ông lúc này viết hay, còn tui lại chê, nhưng tui thấy hỏng hay thì tui chê, vậy thôi, chứ cái kiểu thấy hỏng hay mà cứ khen nức khen nở thì tui hỏng làm được. Hay là do hồi xưa ông hay ghi ghi chép chép về miền Tây nên đọc tui thấy khoái, bởi vậy có nhiều bài ăn rồi tui cứ đọc quài, chắc tại nó hay, hay là mang cái mùi của chị Tư, cái mùi quê quê gì đó. Còn bây giờ, tui thấy đó chỉ như mấy dòng tự truyện na ná mô túyp văn hiện đại mà bây giờ ai cũng chạy theo, bởi vậy nên tui thấy hỏng khoái lắm.
    Ông khoái còm, bữa nay tui còm, lần đầu tiên còm trên blog ông mà viết mấy chữ này chắc chủ nhà sẽ giận tui cho coi.
    Cherry

    Trả lờiXóa
  3. Cherry: bó tay bà, còm thía này thì coi như bà hông hiểu tui mất tiêu rồi còn gì!

    Trả lờiXóa