Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

Vài dòng về phố!

Ai chọn làm quê cũng tiếp, cũng đón chào, để giọng nói Sài Gòn, nghĩa là, đủ thứ giọng nói… (Nguyễn Trung Quân)

Mỗi khi có ai hỏi nhà tôi ở đâu, tôi khẽ khọt, quê tôi ở Ninh. Khách bảo, ở thành phố cơ, tôi liền ơ hờ, tôi ở chỗ Bình Thạnh, gần ngã tư Hàng Xanh ấy! Cho dẫu lúc đó, rành rành là tôi đang trọ trong một căn nhà cấp bốn khu Văn Thánh, hay trong một cái chòi ọp ẹp gần trường tôi học, hoặc giả một cái nhà ven sông, bước ra sông gần hơn cái ngã tư ấy cả trăm lần. Nói điều đó, có nghĩa là, Sài Gòn, trong mắt tôi, nhiều khi quởn quơ chỉ trong một cái bùng binh mà ở đó, chiều nào, sáng nào xe cũng kẹt cứng ngắc. Chắc đơn giản, là do nó dễ chỉ đường, riết rồi mà thành ra quen thuộc!

Quen thuộc cũng phải thôi, vì chuyến bus đầu tiên tôi lủi vô, hồi năm nhất đại học, đó là xe bus số 8, không chạy thẳng tới ngã tư Hàng Xanh, mà chỉ mém mem chỗ ngã ba, người đời nôm na cũng lại là Hàng Xanh ấy. Lên xe bus, đất Gòn đón tôi bằng những lời khuyên ân cần thăm hỏi, tôi bảo chú tài chạy sao ghé trường Thương cho tôi, ông tài xế giật mình, cái trường đó nằm chỗ nào, tôi căng mình ra giải thích, nó nằm quãng D5, D2 gì đấy. Khổ nỗi năm ấy trường mới chuyển về cơ sở ở số 15, D5 như bây giờ, người rành đường mà nhiều khi đâm ban, hỏi cắc cơ trường Thương ở đâu, dám bậy bạ chỉ lên tuốt Phan Xích Long coi chừng lộn hàng chết là cái chắc! Xe bus chạy vòng vòng, cuối cùng thôi đành xuống tại Hàng Xanh vậ. Bắt đầu từ đó, tôi lội bộ về nhà trọ mình! Hàng Xanh làm chỗ xuất phát, cho một chặng đường mới, một sự khởi đầu mới!

Hồi năm nhất mỗi bận quỡn tôi hay tòn ten bắt bus ra Thủ Đức, khu Quốc gia ký túc thăm bạn, thăm bè. Những lần về, hễ dòm xe nào có đề chữ Hàng Xanh, là tôi trèo lên. Nhiều khi bực bội, cứ bắt đại, ví như xe số 8, chuyến từ Thủ Đức chạy vô thành phố, đâu có dừng ngay chóc ngã ba Hàng Xanh đâu! Làm nhiều bận tôi lết bộ, lủi thủi lang thang về nhà! Cái Hàng Xanh, cũng tại cái Hàng Xanh!

Hàng Xanh có một tháp đồng hồ, giữa ghi ngày, tháng, năm… xung quanh có trồng bông, trồng hoa. Tôi ít khi dòm ngó, bởi mỗi bận đi ngang qua, chưa kịp dòm đã phải lật đật chạy cho kịp con truông ba mươi, bốn mươi giây đèn xanh, đèn đỏ. Bữa đang ơ hờ, ngáp dài ngáp vắn buổi tan ca, tự nhiên thấy ở ngay chóc chỗ bùng binh Hàng Xanh, mọc lên một bờ bao dáp dòng (hay váp vòng, chữ tui!), thắc mắc hổng biết bữa nay ông nhà nước mình lại lên kế hoạch làm gì nữa! Quãng ấy đi đâu tôi cũng thấy người ta bao bọc sửa sang, sắp bước qua mốc một ngàn năm của một thành phố cách Hàng Xanh tròm trèm một ngàn bảy trăm ba mươi lăm cây số mừ.

Vài bữa sau thì hàng rào che chắn được giải phóng, đề lòi ra một dàn tháp đồng hồ mới, cao hơn, bằng chất liệu gì lạ hoắc, trắng tát! Cái cũ làm bằng đá hoa cương, không cao quá nhưng cũng không thấp quá! Và ngay chóc quãng ấy, tôi buồn!

Bởi Hàng Xanh ba năm tôi quen, mà thật tình thì tôi cũng đã quen với cái mảng đá xanh kia mất rồi! Dù có đi đâu, có về đâu, ai hỏi nhà tôi ở phố nằm chỗ nào, tôi khọt khẽ nhà mình nằm chỗ đó đó, chỗ đó có cái bùng binh như vậy đó! Nhưng giờ thì te tái, biết chuyển qua chỗ nào đây! Hàng xanh thì vẫn tấp nập người xe mỗi bận tan tầm, mỗi bận ngày sang. Và cái tháp đồng hồ ngày cũ thì đã trở thành dĩ vãng mất tiêu rồi! Cái tháp ấy được xây nhân ngày 30/4 hình như vào một dịp đặc biệt của thành phố! Và giờ thì nó cũng được sửa sang, chỉnh trang lại nhằm kỷ niệm cho một thành phố khác! Tôi ơ hờ, tôi lại tiếp tục tìm kiếm một cái gì đó khác, của thành phố này! Để mỗi bận bạn hỏi tôi nhà chỗ nào, ở phố, tôi sẽ thói quen như một tiềm thức, ờ thì nhà tôi chỗ này.

Nhưng mà chỗ này là chỗ nào?

9 nhận xét:

  1. Hix, tình hình là mỗi ngày viết một bài! Cho nên... bài nó ra thế này đấy!

    Trả lờiXóa
  2. Chào người Tây Ninh. Sáng nay dậy sớm, đọc hết loạt bài của em trai, tự nhiên nghe vui vui, bởi lẽ có một người nữa giống mình, cũng mang tâm tư mà trải với mọi người, bằng cái cách viết lách như vầy. Chia sẻ với nỗi lòng người đi xa nhà nghe.

    Trả lờiXóa
  3. Đá: hông biết là anh, hay chị đây! Nhưng vui, bắt tay một cái chào đồng hương! Xa nhà đi học, gặp được đồng hương vui lắm anh/ chị ơi!

    Trả lờiXóa
  4. Hì... Chị đó, không phải anh.

    Trả lờiXóa
  5. Chị Đá: có ghé qua bờ lau nhà chị chơi, cũng tính để lại vài câu còm, nhưng tìm hoài hổng thấy chỗ nào cho quăng còm hết! Chị làm thơ hay quá! Ở Ninh, nhà chị ở chỗ nào vậy, hôm nào về Ninh, hai chị em gặp mặt nhau, vui vẻ tí!

    Trả lờiXóa
  6. ủa sao kỳ vậy, có chỗ com mà... bằng cớ là thi thoảng bạn chị cũng com...
    nhà chị ở Hòa Thành luôn, gần xã Long Thành Bắc. em chạy từ xã LTB xuốg hướng Trường Hòa, bên trái, gần cây xăng Bình Phước, có chỗ photocopy Duyên Anh.

    Trả lờiXóa
  7. Chị Đá: chị chờ đó, biết đâu có một trưa, hửng nắng, có thằng trai đen đen, mặt nhiều mụn, hỏi thăm có phải nhà chị Đá, cũng hổng biết có phải tên đó không, nhưng người ta chỉ tui vậy, đến kiếm chị rủ đi uống nước mía đấy!

    Em vẫn không biết chỗ để lại còm chị ơi! Mà thơ chị hay quá chừng, chị có viết cho báo nào không vậy?

    Trả lờiXóa
  8. Mơi mốt ghé chỗ photocopy Duyên Anh, hỏi thăm chớ đây phải cái nhà chị D. không thì người ta nói Phải liền.

    Trả lờiXóa
  9. Chị Đá: rồi mơi mốt ghé qua chỗ photocopy Duyên Anh, hỏi chị ơi có phải nhà chị D. không, chị đó ngỏn ngẻn cười nói, tui chớ ai! he he!

    Trả lờiXóa