Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Ăn dừa!

Được cô giáo đãi cho một bữa thịnh soạn về cái này: http://anhttt.blogspot.com/2010/10/bai-thu-hoach-ve-to-mi-tom-singapore.html, nên về nhà, bắt chước làm một cái khác!

Biết đến trái dừa nổi tiếng tên gọi là dừa sáp kể cũng lâu lơ lắc rồi! Từ cái hồi còn học phổ thông, bữa đọc báo Tuổi trẻ, nói đến loại dừa không có nước, thay bằng cái phần cơm dừa dẻo dẻo, thơm thơm, ngọt ngon và đặc biết nhất, là chỉ có ở mỗi vùng Cầu Kè, tỉnh Vinh, giá cao, trên một ngày làm công ở ngân hàng Z, nhưng không phải lúc nào cũng có, phải đặt trước. Cây dừa đặc biệt ở chỗ, trồng được ở mỗi Kè, đem qua Tre đố ông nào trồng lên được, dù Tre là xứ dừa, nổi tiếng từ cái hồi Đồng Khởi đốt đuốc lá dừa! Cũng quá trời lần muốn thử, như lần thử chạy xe đêm từ Ninh xuống phố, coi cảm giác ra sao (mà đến giờ này còn sợ, mơ mơ huyền mờ, ớn chết!). Nhưng một vì nói nào ngay cái giống dừa quý quá, nên chưa có dịp thử, hai nữa là bởi mắc quá, nếu có tiền, cũng chưa chắc mua ăn, dù là ăn cho biết! (quan điểm của tôi, thà đừng thử, mắc công ghiền, chết đứng!)

Rồi bữa qua, chị cùng phòng, chắc cũng hổng phải dân Kè, nhưng có công chuyện, nhờ người gởi lên hai trái, một trái cất túi, một trái ngoắc tôi, nhỏ nhẻ em với chị khui ra, cả phòng cùng thử! Dân phòng mình, hình như cũng chưa ai thử cái giống dừa kỳ lạ này hết!

Rồi thì đem xuống bếp, lấy con dao Thái Lan, có chít béo, cạy cạy nạo nạo! Một tay tôi, từ từ tước lấy mấy cái lớp vỏ, rồi xí xọn mượn đồ đập nước đá, vỗ đều một vòng tròn quanh trái dừa sáp! Nói nào ngay, dòm bên ngoài, đố ông nội ai biết,nó là trái dừa sáp! Cũng bình thường, y chang trái dừa (mà nó là trái dừa, chứ trái gì trời!), cũng có vỏ, nhưng có điều trái nhỏ nhỏ, dòm coi bộ cũng dễ thương! Bỏ vỏ xong thì ẻm nằm gọn trong lòng bàn tay, bự hơn em dừa xim một tí, nhưng với mấy loại khác, chắc nhỏ hơn nhiều, nhẹ hều, gọn ghẽ trong lòng bàn tay! Gáo của ẻm mỏng, rất dễ để nạy ra, khi nạy ra phải cẩn thận, coi chừng làm đổ cái thứ chất lỏng mà người ta gọi là tinh khiết nhất ra ngoài, bởi loại này không có nước, chỉ có mỗi một dung dich sền sệt, đặc đặc, dính vào tay thì rất rích, ngứa ngáy khó chịu lắm! Cơm dừa thì dễ khựa (hay khựi, từ địa phương, chỉ biết đọc, không biết viết!).

Trái dừa lúc bổ ra, không nghe thấy mùi thơm, chỉ thấy nó rích rích, vì bị chất lỏng sền sệt dính vô tay! Hai chị em hí hửng, lấy muỗng xúc vài xúc, rồi dòm nhau í ới, má ơi, có vầy thôi mà nó mắc! Y chang như nước miếng, của bà già, hông có mùi gì, chỉ nhừa nhựa trong miệng. Thế thôi! Rồi ù tế, bưng lên cho cả phòng cùng xài thử! Ai ăn một lần cũng buông đũa, buông muỗng, lần sau có mua, chắc để tiền mua dừa nước bình thường sướng hơn!

Tuy nhiên, phải chi bỏ thêm xíu đường, đập đá, rồi bỏ tủ lạnh, lạnh lạnh đem ra xơi, chắc là ngon hơn biết mấy! Nhưng lúc xấp xải ăn, là gần đến giờ về, ai cũng tù tì te tái chuẩn bị cặp sách chuẩn bị về nhà! Và cái gáo dừa, thứ mà người chưa ăn nghe tên thấy khoái, người trồng ra thấy mê, thì lại chỏng chơ trên bàn! Chờ ngày mai, mấy chị lao công sẽ dẹp tất! Một thứ đặc sản, qua tay, không một lời khen, không nhiều cảm xúc! Tôi đã được ăn thứ dừa nức tiếng, và cũng chẳng thấy ngon lành gì!

Nhưng với người nào chưa ăn, thì cũng nên ăn thử! Đơn giản vì nó mắc, thế thôi!

2 nhận xét:

  1. NGhe tả thế này chắc đỡ mắc công thử quá! :(

    Trả lờiXóa
  2. Dừa này càng lúc càng hiếm...
    Không khéo có lúc chả còn trái nào....
    Đã được nếm qua ở Trà Vinh và Bến Tre... :)
    Nó mắc vì nó hiếm,chứ ko phải vì nó ngon :))

    Trả lờiXóa