Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

Mùa nước nổi

Mùa nước nổi đón chân người tự phương xa bằng những đồng không mông quạnh ngút ngàn, bằng một bữa trời ui ui quá nửa giấc trưa mới hưng hứng nắng, bằng những bờ ruộng mịt mờ dấu chân vì một trời nước. Bằng món chuột đồng chạy le te, cắn đầu ngọn lúa theo con nước lên. Bằng trái bình bát nặng oằn cành không người hái, bằng ngọn điên điển vàng rợm cả một khúc kênh quê. Bằng tiếng bìm bịp kêu te tái, bằng cái chống xuồng qua kênh đi học kêu lẹt tẹt của bọn trẻ quê cách trở đò giang. Và mình thì ngồi dòm con nước lên thấy thương quá xá! Bữa đi ruộng về ngang qua mớ ruộng đồng ngập ngàn một trời nước, chẳng lẽ thả quần mà lội cho đã đời một mùa nước nổi này! Sao?

Công việc làm ở nhà băng cho phép bạn được thả cửa đi ra ngoài, thả cửa tiếp xúc với mọi người, lăn xả với cuộc sống, tín dụng mà. Nên hễ mỗi khi rôi rãi, là bạn lại chạy tọt về phía ba xã cánh Tây của huyện Trảng Bàng. Ở đó còn nhiều đồng ruộng, mênh mông cò bay thẳng cánh, và đại khái thì cuộc sống vẫn còn nghèo, đường nhỏ, những mái nhà nhỏ, chợ nhỏ, thấy mắc thương.

Mùa này nước xổ trắng đồng, những chòm điên điển mỏng manh chạy rạt theo từng đường gió. Mỗi bận bạn vô, khách hàng thể nào cũng dắt vô quán Hương đồng, bưng ra nào chim, cò, cu, cưỡng đãi bạn. Rượu đế uống vô nồng nồng cay, uống bao nhiêu cũng được, nhậu thả cửa. Người quê mờ, có bữa còn xách ra dúi vô tay  nguyên con vịt nhổ lông mần sạch gọn ghe nói vịt nhà nuôi, thịt dẻ sắt, ngon lắm! Những sản vật của quê nhà gửi vô đó là đậm đà tình nghĩa. Là chùm nhãn vừa trở mình thơm phức, là chục trứng vịt lộn ăn hổng hết, là bị hư xe hỏng hóc gì cứ bưng ra tui, tui sửa cho, đảm bảo luôn! Khách hàng nhà quê mờ, quê rặt ri luôn mờ!

Thương hổng hết những bận bạn lạc bước, chạy qua ngõ vắng nào có cái võng tòn teng treo trước cửa, và lu hứng nước mưa nào có cái gáo dừa vắt ngang qua để tụi trẻ trưa trốn nắng chạy chơi khát nước ghé vô uống. Một thềm sân vắng bữa dở cơn mưa bạn ghé vô đụt, mưa rớt hột qua vai bờ hiên lợp bằng lá dừa nước! Giờ người ta cất nhà mới hà rầm, tìm được một bờ hiên với mái lá đơn sơ dòm trời dòm đất hiếm dữ dằn. Phải xuôi về mấy chỗ chắt cà đeo thế này mới gặp. Mừng húm mà thấy con người ta buồn thiu nhà trống trước hụt sau thấy cái vui của mình gượng bâng, chơ vơ bơ vơ vô duyên ghê!

Những vùng đất bạn qua, có cả một rừng lau sậy! Đất đó ngày xưa con gái theo chồng về, đêm giã bạn khóc hết nước mắt. Bởi đất phèn và ngập mặn và buồn thiu! Đất ở đó chỉ trồng được những bờ lau sậy! Đêm đêm tiếng chày giã bàng nghe nẫu hết cả ruột! Bữa bạn chạy vô ngay chóc mùa lúa mới, đường quê sải bóng người phơi lúa! Lau sậy vẫn còn nhiều, đủ để xiu xiu lòng nhớ ngoại bạn thuở xa xưa ngày còn sinh tiền cũng ôm cái chày giã chiếu từ đất Gò Công chạy giặt về Ninh! Người ta giờ nằm nệm, tối ngủ thẳng băng khỏe re bật máy điều hòa kêu vù vù! Cái chiếu cái đệm xếp manh tre bưng đi đâu mất! Nhiều đêm nằm nhớ mắc khóc! Đất này giờ lau sậy phai ai?

Phóng hết vụ lúa này chế đi mần mướn! Chế nói với bạn bữa bạn ghé qua nhà! Chế mần lúa, cũng được mấy mươi cao! Đất ruộng sâu, hổng có được như ruộng gò, năm chế chỉ mần có hai vụ! Mùa nước nổi ruộng ngập hết trơn nên chế buông cái này bắt cái kia! Mà giờ cua cá đâu mất tiêu hết chú ơi, ngày xưa thì mò cua bắt ốc đắp đổi qua ngày được, giờ cua còng ở ngoài đồng hết chỗ sống mất rồi, nên mấy tháng này chế đi kiếm gì đó mần mướn cho qua bữa! Ai kêu gì mần đó, đợi tới đông xuân về xạ ruộng! Chế tỉnh bơ ngồi sàn gạo, biểu sao giờ này còn sàn cái kiểu này nữa chế ơi? Chế cười ngơ ngắt khoe cái răng cửa trống hơ hoác, lúa này mót, hổng sàn lại ăn trúng sạn chết luôn!

Riết rồi bạn cũng hết muốn về phố! Thấy tự do thấy mình đã muốn cắm rễ cặm sào ở cái mảnh đất quê nghèo này rồi! Những tâm tình thơm thảo! Và người và đất! Hay cái tính nông dân từ đời ông cố lũy nào đang rần rật chảy trong tim!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét