Hãy
sắm một cái túi bao tử nho nhỏ, hoặc một cái ba lô con cóc, bỏ máy ảnh,
pasport, điện thoại... vào trong đấy, khi bạn đi phượt bụi, một tip hữu
ích để tránh bị mất mát đồ vật, vừa tiện lợi, lại tha hồ phong cách xì
po! Nếu là couchsurfing, bạn không phải tốn bất cứ một khoản tiền nào để
trả cho host của mình, nhưng làm ơn, hãy gửi tặng người ta một phần quà
lưu niệm thay cho lời cảm ơn! Và nếu
bạn đi một mình, hãy đem theo ít đồ thôi, di chuyển nặng nề với một vali
to tổ bố sẽ làm cho bạn kiệt sức và chỉ việc lo cho cái đống đồ đó cũng
đủ mệt, chưa kể đến việc soạn lại bãi chiến trường ấy sau khi quay về.
Một chia sẻ cuối cùng, hãy luyện ngay tiếng Anh nếu bạn muốn đi phượt
xuyên biên giới. Không biết thì mình có thể hỏi, nhưng nếu bạn không
biết đến cả ngôn ngữ để hỏi thì thôi rồi! Này là một vài chia sẻ bỏ túi,
cá nhân và chủ quan của chàng trai trẻ, vậy thôi đó!
3. Ramadan tháng ăn chay của người đạo Hồi:
Ở bến xe bus KL Central, Kay chở mình qua những dãy phố im lìm trở về
nhà. Anh sống trong một căn hộ nhỏ, một phòng khách, ba phòng ngủ, có
bếp và toilet riêng. Kay sống chung với hai người bạn nữa, nhưng cuối
tuần, có thể họ về quê, hoặc đi dã ngoại thư giãn gì đó. Tháng bảy,
thường cuối tuần là dịp để người dân nơi này tụ tập ăn chơi đàn đúm
(trong một khuôn khổ cho phép). Căn hộ của anh nằm ở lầu ba của một
chung cư cũ kỹ, hơi dơ và không thuộc khu nhà giàu - anh tếu táo cười
khi mình bảo ở Việt Nam thì nhiều xe máy lắm, không có xe ô tô dày đặc
như ở KL đâu. Và ở bãi giữ xe của chung cư nơi anh ở, phần lớn là xe
máy! Kay chở mìnhvề đến nhà là hơn hai giờ khuya rồi! Anh hỏi mình có
đói hay không? Mình nói không, trong bụng mệt muốn xỉu, chỉ muốn vô nhà
lẹ rồi đi ngủ. Đó là lúc mình mường tượng ra Ramadan là cái gì? Kay nói
bằng giọng Mỹ khá chuẩn là anh phải đi ăn đây, bởi vì khi mặt trời lên,
anh sẽ phải chay tịnh. Đó là một trong những lễ hội lớn nhất trong năm
của tất cả các tín đồ đạo Hồi trên toàn thế giới: tháng chay Ramadan!
Với người đạo Hồi, việc ăn chay trong suốt một tháng với họ là chuyện
bình thường. Tháng chay Ramadan bắt đầu bằng việc cả ngày không ăn,
không uống và không hút thuốc lá, không bia rươu, hạn chế quan hệ tình
dục, những hoạt động chơi bời lêu lỏng bị siết chặt lại (bar và club ế
chỏng gọng). Họ gọi đó là fasting, một hình thức sẻ chia và thấu hiểu
nỗi vất vả vì thiếu cái ăn, cái mặc của những bộ phận giai cấp nghèo. Ở
Malay, tháng chay được quảng bá rộng rãi và rầm rộ trên truyền hình, các
panel quảng cáo, tạp chí và những bảng điện tử tại tất cả những khu
thương mại, mua sắm từ sầm uất cho đến vừa vừa, chạy từ thành thị dọc
dài suốt các ngõ ngách ở các vùng nông thôn.
Những người bản
địa mà mình gặp, tất cả đều là người đạo Hồi. Một cách thích thú, ngày
đầu tiên ở Malay, mình cũng tràn đầy hăm hở để trải nghiệm một ngày
fasting nhẹ, không ăn gì hết, để bụng rỗng đi Malacca. Nước uống thì
không thể từ chối được, cảm giác cháy khô cả cổ lúc nào cũng thường
trực. Và một ngày dài di chuyển khiến cho mình rụng rời, hoa tàn nhị rửa
chịu không nổi đến năm giờ chiều thì tại bến xe chuyền tiếp từ Malacca
đi Port Dickson, mình đã lén mua một phần bánh mì xúc xích (với tiêu,
trời ơi cái món ăn quá xá lạ lùng) để bỏ vô bụng, nhân lúc bạn host của
mình đi vệ sinh. Món bánh mì lạ lùng - nhưng lúc đói khổ tự nhiên cũng
thấy nó ngon gì mà ngon dễ sợ (Tốn hết 3 RM cho một món bánh mì, giá này
cũng gọi là chát chớ bộ!)
Mắc cười là khi mình đi cùng bạn,
trên suốt dọc đường mình hay hỏi này, hỏi nọ, hỏi kia. Dòm thấy cây sầu
riêng nói anh biết cây đó không, ở quê tui là đặc sản đó. Bạn cười cười
im im, mình quê quê. Gặp đèn xanh nói ủa sao không chịu chạy đi, bạn im
im cười cười rồi rồ ga chạy phớ lớ. Chút sau bạn mới nói là bạn ăn chay
đó, nên hạn chế nói nhiều quá, vì không được uống nước. Mình mới hỏi
trời ơi vậy có khi nào mình bị xỉu, bị ảnh hưởng sức khỏe trầm trọng vì
chay tịnh như thế này hay không? Bạn cũng lại im im, nắng lên rồi nên
cũng dẹp luôn khỏi thèm cười. Đến khi mặt trời lặn đi rồi, bạn mới cởi
mở hơn, nói nhiều hơn và giải thích rõ là đạo không bắt buộc mình phải
sống chết giữ đúng không ăn, không uống. Mình phải biết rõ giới hạn của
mình là như thế nào. Khi mình đi xa, mình hoạt động nhiều mình vẫn có
thể ăn uống bình thường được. Một kiểu như tu tại tâm, nhiều người nói
tui ăn chay đó, tui cũng muốn ăn chay thiệt mà. Nhưng lỡ bữa rằm mà công
ty có mở tiệc, thịt nướng BBC seafood cá tôm ê hề tràn trề mời gọi, thì
thôi lại là tui tu tại tâm đó đa. Mà nói thì nói vậy thôi chớ tâm ai
người đó biết, mình thì chỉ thấy mắc cười với những kiểu tu tại tâm như
thế này!
Cộng đồng người Hồi giáo ở Malay rất đông, chiếm hơn
60% dân số và được công nhận là Quốc giáo của quốc gia này! Thế nên,
Ramadan được xem là một sự kiện quan trọng, vô tình đến thăm nước bạn
trong một dịp đặc biệt như thế này, được trải nghiệm, được fasting đói
lăn cù mèo và cảm giác được nỗi khổ của những người giờ đây vẫn còn
thiếu ăn thiếu mặc ở khắp nơi trên thế giới, mình cho rằng đó là một sự
may mắn. Bạn mình nói sau khi hết tháng chay sẽ có một lễ hội lớn nhất
trong năm ở Malaysia, lễ hội Hari Raya, nếu ở Việt Nam, người ta gọi đó
là tết. Bạn kể rất nhiều những hoạt động, họ sẽ trở về nhà, gặp gỡ người
thân và bạn bè, ăn uống và bù khú. Nhưng đó là chuyện của một tuần tới,
khi kết thúc tháng chay Ramadan. Còn bây giờ thì mình đang nghĩ tới một
bữa break fasting cực kỳ hoành tráng, với BBC và nước trái cây (họ
không uống bia rượu trong một tháng này), và bờ biển, và một tối cuối
tuần không ngủ, với những người bạn vừa mới quen cực kỳ thân thiện và
mến khách. Thì cũng dễ hiểu thôi, cả ngày nhịn đói, tất cả sẽ được dồn
hết lại vào buổi ăn tối của mỗi ngày, đặc biệt là một tối thứ bảy cuối
tuần.
Hay mình cũng tập fasting từ từ, một ngày nào đó công
thành chánh quả, bụng sáu múi body slimfit. Cơ mà lại đói bụng nữa rồi
đây!
(Và vẫn còn tới 5 phần trong một bài du ký 8 phần, ôi mình bắt đầu oải và cảm xúc cũng dần phai rồi đó đa!)
Malaysia (2)
Malaysia (1)
Malaysia (Bạt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét