Đi
làm ở Dầu Hạ, được hai năm! Chân đã quến đất, quến người! Sáng nay đi
theo đoàn tặng quà khuyến học cho sắp nhỏ! Cũng rộn ràng, cũng háo hức
lây với những nắm tay thơ, có bé lần đầu được đến trường, thì trường xã
mà, nhỏ xíu, chạy quanh co húc hẻm mới tới được!
Trường bây giờ
đâu còn mái đỏ tường vôi, bảng đen và phấn trắng. Hiếm hoi lắm mới gặp
được ngôi trường nhỏ, với gốc phượng rậm rì. Và
cái bảng tên trường, được vẽ bằng tay trên tấm gỗ, đậu te he trong một
khu dân cư người thưa, dòm đâu cũng thấy trống! Trường nhà nghèo, học
trò còn nghèo hơn! Để tới dự khai giảng bữa nay, có trẻ thơ nào phải dậy
từ năm giờ sáng, đạp xe cả chục cây số để tới điểm trường. Điểm trường
mờ, chắc học ở trường lớn, lớp sang riết quen rồi, nghe từ này xa lạ
quá! Ở những ngỏ ngách ở vùng quê nghèo khó đó, nhiều khi khoảng cách xa
quá khiến cho con chữ lỡ đường, năm ba ấp túm nụm lại mở một hai lớp,
một hai lớp ấy vòng lại thành một điểm trường. Những bé nhỏ nhiều khi
rơi rụng trên hành trình đến được với chữ, cũng bởi do những cái vòng và
điểm trường kia trúc trắc quá!
Trường nhỏ vậy chớ chịu chơi.
Cũng lô xô bong bóng, thầy hiệu trưởng hào sảng, đánh hồi trống khai
trường khiến cho bạn mình cũng thấy háo hức tợn. Ngày nào đi học, thiệt
tình không phải mùa thi, không phải những giờ sắp kiểm tra hay trả bài
mà chính những tuần lễ đầu tiên sau ngày khai giảng, là những giờ học
trò học hành chăm chỉ nhất, tự giác nhất.
Và sáng nay có mây trắng bay ngang trời, rợp màu áo trắng tuổi học trò tôi!
Hay!
Trả lờiXóa