Đã
bước sang ngày thứ 20, các đội cứu hộ vẫn chưa tìm thấy Ngọc Anh, một
chàng trai trẻ (rất trẻ) bị lạc trên đường chinh phục đỉnh núi Păn, nóc
nhà của Đông Dương. Người ta nói rằng mọi hy vọng đã tắt, người nhà của
chàng trai trẻ ấy đã đặt những đóa hoa dưới chân núi, thay cho những mệt mỏi và vô vọng trong suốt 20 ngày tìm kiếm vừa qua.
Trước khi đến Malaysia, mình đọc tin về bạn trẻ này suốt,
hy vọng nối tiếp hy vọng. 3 ngày ở Malay, mình không vào Phượt được để
cập nhật tin tức, vì mạng chập chờn, và vì đơn giản là mình cũng đang
trải nghiệm hành trình của riêng mình, gậm nhắm niềm vui được xê dịch
qua những vùng đất mới, lăn xả vào những trạm chuyển xe bus, mò mẫm trên
máy bán vé skytrain tự động, hay đơn giản là lúc đó mình đang ngủ - sau
một đêm dài đập phá với những người bạn vừa mới quen tên.
Mạo
hiểm, đó là mẫu số chung của những người trẻ khoái liều lĩnh. Có khi
hành trình bị dang dở, và niềm đau bị quăng quật về phía những người ở
lại trong gia đình. Hãy đọc Xách ba lô và đi, và mình nghĩ rằng đây là
một quyển sách tạo cảm hứng rất tốt. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó,
đừng bao giờ đáp lại tiếng gọi của con tim bằng tất cả những bản năng,
những ý nghĩ điên rồ rằng cứ xách ba lô lên và đi, là sẽ tới. Cuộc đời
dài và rộng! Thật không tưởng nổi một sáng mai thức dậy ở một mảnh đất
lạ xa, mình không biết hôm nay mình sẽ đi đâu, mình sẽ làm gì. Trách
nhiệm, với bản thân và nhất là với những người luôn đau đáu lo lắng cho
mình, hãy để trái tim lắng nghe tiếng khóc cười của họ. Mình chỉ có thể
nói rằng, đi bụi xa nhiều khi sẽ trở thành thảm họa nếu chỉ là để thỏa
mãn đam mê!
1. Malaysia - đất nước mình chọn
Để nói về
Malaysia, chắc chắn mình sẽ nhớ đến chị X., một người chị lâu năm từ
những hồi mình còn ở Sài. Chị giỏi, dù hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng
ở lúc nào cũng khát khao vươn lên, khẳng định bản thân, trụ cột của gia
đình và làm giàu! Quãng đó là năm thứ hai đại học, ở một phòng tranh
chuyên bán tranh cổ và hàng thiệt chứ hổng phải giỡn của một ông chủ trẻ
măng có thú vui sưu tầm. Chị X. vừa mới đi hợp tác lao động ở Mã về,
chị bưng xuống Sài một bầu nhiệt huyết tươi trẻ và đầy sôi nổi. Malaysia
qua những lời gấp rãi chị kể hiện lên là đất nước của những nhà máy,
những người thợ từ Việt Nam sang. Giới chủ nói tiếng Anh, họ trả lương
cũng được, nếu tiết kiệm và chăm chỉ, chắc chắn sẽ có thể dành dụm gửi
về quê nhà, và ở quê nhà, nhiều khi số tiền đó cũng đủ để một cảnh thoát
nghèo.
Và khi mình đi làm rồi, làm ngân hàng, một ngân hàng cổ
phần nhà nước. Ở cái chỗ quầy giao dịch đó, mình làm quen được với
những người mẹ có con đi lấy chồng ở nước ngoài, Sing có, Đài Loan có và
chắc ăn là Malaysia cũng có. Những chứng từ nhận tiền Money gram đẩy
đưa mình tới với những phận đời nhiều khi nghiệt ngã. Có bà mẹ ở mé Đồn
bữa trưa nào lên nhận tiền rồi nhờ đặt vé máy bay giùm! Con gái bị bệnh
rồi, bên đấy không có người lo. Trước lúc nó đi nhà cũng trống trước hụt
sau lắm, mấy năm rồi nó không có về, tình cảm mẹ con hâm nóng lại bằng
những đồng tiền con gái chắt chiu dành dụm, chuyển khoản, gọi điện qua
nói mẹ cầm tám số này ra ngân hàng nhận tiền con gửi về nghen. Và lần
này thì con gái bệnh, lấy chồng xa thì sao mà sung sướng cái nỗi gì! Đặt
vé máy bay giùm mà tưởng như ở đất nước nào đó cách mảnh đất này
khoảng 2 giờ bay, múi giờ chênh lệch nhau một tiếng, có một dáng áo dài
Việt Nam nào đang ngày đêm bươn bải với xứ lạ người xa mà mơ về một mái
nhà, yên bình!
Hãy tìm trên google, có rất nhiều thông tin về
đất nước, văn hóa và con người Malaysia. Với mình, đơn giản mình chọn
Malaysia vì trong một tối tháng năm nóng muốn xỉu, trằn trọc hoài mà
không ngủ được nên lang thang trên các trang phượt. Đọc review, đọc các
lời mời rủ rê đi chơi! Rồi vô tình tìm thấy vé giá rẻ, chưa tới hai
triệu cho một chuyến bay khứ hồi từ Việt Nam qua Malaysia. Một phút bốc
đồng, mình quyết định lên đường. Ở thời điểm đó, mình chưa lường trước
được việc đặt vé máy bay một cách hời hợt như thế sẽ dẫn đến hậu quả như
thế nào! Đêm đó thật ngọt ngào và mình đã mơ về một chuyến xê dịch rất
tuyệt, chỉ có một mình thôi và mình - trời ơi, giờ thì đã quen với cái
việc cảm nhận những thú vui một mình rồi. Không cần bạn gái, chả cần bạn
đồng hành mình vẫn có thể vui vẻ tự hưởng thụ. Đi coi kịch - cười, buồn
một mình. Đi cà phê - chỉ cần một cuốn sách, cả buổi chiều nhẹ nhàng
lửng tửng trôi qua - một mình! Đi ăn uống, đi du lịch - vẫn có thể chỉ
một mình!
Thì một mình, 3 ngày ngắn ngui ngủi trên đất bạn rõ
ràng là chưa đủ để khám phá hết những địa điểm du lịch nổi tiếng, thưởng
thức những món ăn truyền thống, mua những thức đặc sản, chưa kịp làm
quen với hệ thống giao thông hiện đại, và giọng nói của người bạn host
vừa kịp quen tai đã phải chia tay rồi. Chắc chắn một điều rằng để nói
lời thương, lời nhớ với đất nước mình chọn ấy, sẽ là lời không thành
thật. Nhưng thăm thẳm sâu trong trái tim của chàng trai trẻ này, có một
lời chào và hẹn gặp lại nào đã âm thầm bén rễ. Đang khe khẽ gọi tên!
(Tác giả nói: vẫn chưa vô chủ đề chính, vẫn còn đang mải rong ruổi ở Port Dickson rồi các bạn trẻ ơi!)
Malaysia Bạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét