Chị
Tr. bảo thôi đừng buồn nữa, để chị lấy hình tòa tháp đôi rép hình em vô,
để làm kỷ niệm, coi cho nó đỡ buồn heng! Đó là khi mình vừa đáp máy bay
xuống Việt Nam, gửi tin nhắn viber cho bạn bè và người thân biết tình
hình là sẽ chẳng có một bức hình nào làm quà cho mọi người! Cũng mắc
cười vì nhiều khi ngay chóc những lúc mình gặp chuyện buồn, thì bạn bè,
và người thân, lúc nào cũng ở bên. Nhiều khi chỉ để rải lời động viên, bâng quơ những lời thăm hỏi, mà nhiêu đó cũng đủ để vợi đi nỗi lòng mất tiêu rồi!
2. Couchsurfing:
Đây là chuyến xê dịch nhẹ đầu tiên mình phượt theo kiểu couchsurfing.
Bạn phượt của mình là một người Malay bản địa gốc Ấn, một người đàn ông
da màu ba mươi hai tuổi, hiện đang làm trợ lý trong một công ty (hình
như là nước ngoài) có trụ sở ở KL. Anh có ba năm kinh nghiệm làm việc ở
Thái Lan và Cambodia. Một người phóng khoáng và chịu chơi dễ sợ. Việt
Nam để lại trong anh hình ảnh của một Hà Nội đầy sắc màu, một đỉnh
Phanxipang mù sương và những người bạn Việt Nam nhiệt tình và hiếu
khách. Anh đã đi qua nhiều nước, chủ yếu là khu vực Asean! Trước khi cho
mình qua đêm tại KL, anh đã từng làm chủ trọ cho rất nhiều bạn bè khác.
Mình sẽ nói nhiều về niềm tin. Bởi lẽ cuộc sống gấp rãi,
những bộn bề trong cuộc sống, hoặc có lẽ do ăn bún, bánh phở chứa chất
hại nhiều, nên niềm tin cho cuộc đời, cho mọi người, trở thành một thứ
vật phẩm quý, trân hảo đến độ người ta ngại bưng ra, ngại trao nhau,
ngại tin lẫn nhau! Couchsurfing đề cao tinh thần bụi phủi của những
người trẻ, và họ trao gửi niềm tin cho những người xa lạ! Đi đến một
vùng đất mới, ở lại nhà của một người lạ xa, những điều kinh khủng có
thể xảy ra. Tin tức rải nỗi sợ hãi vì những vụ bắt cóc, bán nội tạng
hoặc là đánh mất đi cái quý giá nhất trong một chuyến xe bus chiều ở
vùng đất của vị cà ri. Trao và gửi gắm niềm tin, hãy thử một lần trải
nghiệm cảm giác ấy, để cảm nhận rõ sự ngọt ngào! Mình vẫn còn ngất ngây
với niềm tin trao gửi đúng người. Và dĩ nhiên lời cảm ơn thành ra là
không đủ, dành cho người bạn host của mình - Kayrol!
Mình chưa
quen với giao diện của trang web coushsurfing đâu. Nên cũng không rành
khi gửi những lời đề nghị được cho ở trọ. Nhiều lời đề nghị được gửi đi.
Nhận được lời mời vào hai ngày sau, một bữa trưa Dầu Hạ mưa âm thầm,
mùa này mưa cũng đã nặng hạt lắm rồi, đủ để những bữa đi thẩm định chiều
trở thành nỗi ám ảnh! Mình cũng hơi băn khoăn, vì bạn là người gốc Ấn!
Những nỗi lo sợ làm cho cái click đồng ý kéo dài qua mãi đến hai ngày
sau nữa. Đọc kỹ những dòng cảm ơn của những bạn CSers dành cho bạn, yên
tâm và tự tin hơn để rồi cuối cùng, mình quyết định trao hết niềm tin
vào người bạn lần đầu tiên được biết tên và vẫn chưa biết mặt này! Bạn
bảo hãy yên tâm, bạn sẽ đón mình ở sân bay LCCT vào lúc 12 giờ đêm của
ngày thứ sáu. Mình ngại, trời ơi sao bạn lại nhiệt tình thế này, hỏi thử
từ nhà ra sân bay có xa không, bạn nói chắc đâu chừng hai tiếng, mình
Hả, xa quá vậy, trời ơi thôi vậy khỏi đi, cứ cho tui địa chỉ nhà đi, tui
sẽ tự lần mò. Chả có việc gì phải lo đâu, làn đầu đi KL mà, cứ để đó,
bạn sẽ ra đón.
Bạn ra đón mình thiệt, nhưng quãng đường ngừng
lại ở KL Central, bởi vì bạn bắt chuyến xe bus trễ (mãi đến lúc gặp bạn
rồi, liên lạc được với bạn rồi, mình mới biết, vì người ta nhắn tin trên
facebook, nhưng người này lại có mạng đâu mà đọc được tin nhắn kia!),
nên lúc mình đáp xuống sân bay, dòm và đi kiếm khắp nơi cũng hổng thấy
ai đang chờ mình hết trơn. Sân bay LCCT là một sân bay nhỏ, khá cũ kỹ
nằm tềnh khênh ở khu vực rìa của thủ đô. Buổi đêm đem đến cho mình cảm
giác bất an, bởi không giống như những sân bay quốc tế khác, có chỗ để
khách lữ hành lỡ đường ngủ lại, ở đây không có chỗ để người ta dừng
chân, sân bay vẫn sáng đèn và tấp nập ồn ào, một sự tấp nập chứa đầy rẫy
những nghi ngờ và nguy hiểm (tại sân bay này, khi chuẩn bị đáp chuyến
bay về lại Sài Gòn, cái máy chụp ảnh yêu thương của mình đã cất cánh ra
đi!).
Mình cũng là người Việt Nam mà. Đó là sau một hồi nói
chuyện, nhờ vả để gọi nhờ cuộc điện thoại, một chị gái đã nhắn lại với
mình như thế. Mình phải gọi một cú điện thoại, cho Kay, để hỏi thử coi
tình hình của bạn ra sao? Và người giúp đỡ mình là một chị gái, chắc
khoảng ba mươi tuổi, chị đi đón chồng về. Và lời cuối cùng sau một hồi
chị bắt liên lạc giùm mình, đó chính là không sao đâu em, người Việt Nam
phải không? Mình cũng người Việt Nam mà. Cảm giác ở nơi xứ lạ người xa,
nghe được giọng tiếng Việt thiệt là hạnh phúc!
Và mình biết
được bạn Kay đã bị trễ chuyến xe bus rồi. Bạn bảo mình giờ hỏi đường đón
xe bus ra KL Central đi, ở chỗ đó bạn sẽ chờ và rước mình về nhà. Cũng
chả có gì là khó khăn cả. Đã xác ba lô lên và chuẩn bị đi, thì những rủi
ro và thay đổi là điều không tránh khỏi. KL Central đón mình đơn bạc
với hình ảnh bạn ngầu cực kỳ bên chiếc xe motor và chiếc mũ bảo hiểm bự
chà bá che hết mặt mũi. Bạn chở mình về, giữa buổi khuya KL lộng gió.
Cảm giác tuyệt vời khi thấy mình đã ở đây, một KL im lìm và say ngủ với
những ngọn đồi cao, những đường giao thông ngoằn ngèo đầy thử thách, và
tay lái trái cũng khiến cho một thằng mình ngái ngủ cũng phải cố gắng
tỉnh dậy. 3 giờ sáng về tới nhà, Kay hỏi mình không đi tắm hay sao? Mình
bảo lạnh! Chúc ngủ ngon và đánh một giấc cho tới sáng, mệt quá sau một
ngày dài!
Đây là lời Kay dành cho mình: anh không phải là hướng
dẫn viên cho cậu, anh cho cậu chỗ ngủ, anh có thể dẫn cậu đi Malacca vì
nơi đó nằm ngoài thủ đô, sẽ là khó khi thả cậu một mình đi tới nơi đó.
Nhưng nếu đi Genting, đi Batu, cậu hãy tự đi một mình. Không phải vì anh
đã tới nơi đó rồi, mà anh nghĩ là cậu hãy tự lập, phải tự lập. Dân bụi
mà, hãy hỏi khi không biết, hạnh phúc là một hành trình chứ không phải
là đích đến. Kay cho mình rất nhiều lời khuyên, những kinh nghiệm phượt
xuyên biên giới. Một người Malay nồng ấm và mến khách.
Mình
gọi đó là duyên, đâu có phải là dễ đâu để được gặp nhau, giúp đỡ nhau và
cho nhau những lời khuyên. Khoảng khắc ngắn ngủi nhưng vô cùng quý giá!
Làm sao mà quên được người bạn này, cho đến cuối cuộc đời!
Malaysia 1
Malaysia Bạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét