Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Cho những sến, buồn và cổ hũ!

Mười hai năm trời đi học, bàn tay chỉ quen với mỗi cây bút mực, mỗi bận sắp sạn của nả đến trường, là thế nào cũng phải loay hoay bơm mực vào bút. Ngón tay áp út lúc nào cũng hằn vết mực tím, thêm áp lực đè lên từ những lần gò chữ, làm cho da lúc nào cũng phập phều! Vậy mà vẫn cứ thích cái cảm giác chậm chậm từ từ lẩn mẩn từng chữ, những nét tròn trịa, thanh thanh đậm đậm dòm mà thương dữ lắm! Và cả chồng vở của mười hai năm sách đèn, giờ mở ra là thấy ngập tràn màu tím, đẹp quá chừng quá xá!


Khi bước vào cấp ba, bạn bận lòng dữ lắm vì lên cấp ba rồi, tâm lý đã lớn ngồng rồi, chữ cũng đã cứng, viết bút bi không sợ bị hư tay - như ngày xưa má với chị hù! Và bạn rối bời giữa néo kéo cây bút mực cũ, với bình mực Thiên Long xài có khi hai năm trời mới hết, với lố cây bút bi thông thường, viết chữ lẹ như bay như bướm, mà dòm lại, thấy vô hồn vô đối! Rồi cuối cùng bạn cũng chọn bút mực, cố gắng viết đến hết ba năm phổ thông, đặng mai mốt có nhìn con cháu trong nhà, mà có bằng có cớ đặng khuyên tụi nhỏ viết bút mực giống bạn, đặng mỗi khi nghĩ về thời phổ thông của mình, bạn cũng thầm tự hào rằng đó, dù gì tôi cũng giữ trọn mười hai năm mực tím!

Mỗi bận khai giảng, má thường dẫn bạn đi mua tập sách cặp táp các thứ, thể nào má cũng sẽ mua cho một cây bút hero mới cong, cái nắp mạ đồng sáng choang, dòm thiệt là hoành tráng. Ngay hồi còn nhỏ, má đã bắt phải viết bút mực, đặng rèn chữ, rèn người! Má bảo con nít đừng viết viết bíc, hư tay, viết bút mực đi, chậm chậm mà thành ra nết kiên nhẫn. Tánh bạn thiệt tình phóng khoáng, làm nhanh, ăn nhanh, đọc cũng nhanh, nhưng chỉ mỗi khoản viết chữ, là bạn viết chậm, nhưng bù lại chữ bạn có thể gọi là đẹp! Ngoài khoản chữ đẹp ra (ha ha, cơ mà cái này đẹp là theo chủ quan của bạn, chứ nhỏ lớn gò hoài, giữ sạch tập vở mà có bao giờ cô chủ nhiệm cho đi thi vở sạch chữ đẹp lần nào đâu!), thì bạn dở toàn tập ở những mục lục khéo tay hay làm khác: vẽ thì xấu thôi rồi (đoạn, bạn dòm lại, giờ mà kêu bạn vẽ những hình thù đơn giản, dám, bạn cũng không biết vẽ ra làm sao!), nấu ăn thì được mỗi tốc độ như quay, nhưng chất lượng thì thuộc hàng ... bạn nấu thì bạn ăn luôn cho nó lành, cắt khâu may vá bạn đều làm tệ hết! Bạn thấy vui vì nét chữ là nết người, và bạn càng vui hơn vì biết đâu nhờ những quy định của má, phải viết bút mực nghen con, mà thành ra bạn giữ được nếp chữ!

Mà thực ra bên cạnh má, cũng có công của luật trường quy mà vô tình làm cho bạn gắn bó với màu mực tím, với hũ mực, với cây bút hero mỗi bận đến trường là phải bơm mực đầy ống, với ngón tay lúc nào cũng thâm đen vì mực dây ra tay, với miếng giẻ lau mực để lâu trong cặp bốc mùi thúi quắc, và cái nền sàn lớp học thì chảy dài những vệt mực mình vung ra mỗi bận bạn bực mình vì cây bút sửa hoài không chịu ra mực. Hồi học tiểu học thì khỏi nói, viết bút mực đã là quy định bất thành văn rồi! Hồi xa xưa, chưa có các thể loại bút mực nước như mấy bé bây giờ hay xài, thì con nít đi học chỉ xài mỗi bút hero mà thôi! Con nít hồi đấy vui lắm, đánh lộn đánh lạo nhiều khi lấy bút mực ra mà quăng mực vô nhau! Cái mặt, cái áo, tay chân lúc sáng đến trường còn sáng láng, thẳng thớm, sạch sẽ, xong trận chiến rồi thì y như bệnh đau bang với quá trời lốm đốm trên mặt mũi chân tay, và cái áo trắng, thì lăn tăn quá chừng vệt mực tím! Được cái mực dính áo rồi thì giặt chừng năm nước sẽ ra, tay chân mặt mũi thì sáng ngủ tỉnh dậy đã phai tét lét, nên chuyện chiến tranh mực, cứ thế mà thòng theo cả năm năm tiểu học, như là vô số những trò chời vui khác!

Lên cấp hai, do bạn học trường Trọng, ngôi trường trong chùa mà lịch sử hình thành cũng đã xấp xải trăm năm. Trường ngày xưa thuộc sở hữu của đạo Đài, dành dạy cho con cháu các chức sắc, chức việc và đồng đạo làm công quả trong chùa. Trường lấy đạo đức làm đầu, khi đi học thì ngày thứ hai phải bận áo dài, đạo phục, rồi đọc kinh khi đi học (bạn nhớ hai câu đầu, vì hồi xưa má bắt bạn phải thuộc bài kinh này tiên nhứt, nhưng giờ lớn lẹ quá, bạn không còn đọc lại bài kinh ấy nữa!). Trường lấy tên là Đạo đức học đường, qua bao dâu bể của thời cuộc, năm 1978 trường được trao về cho chính quyền Cách mạng mới, và sau đó, đổi tên thành người anh hùng Lý Tự Trọng, phát triển cho đến bây giờ. Những nền nếp xưa cũ của ngôi trường ngót ngét trăm năm ấy, thuở bạn theo học bốn năm cấp hai vẫn còn rất sâu đậm, kiểu như phía sau bảng tên trường, là một những chữ Đạo đức học đường hồi xa xưa, xây theo kiểu ghép chữ phổ biến của những năm trước giải phóng. Là những lớp học thấp tè, phía trên được ngăn bằng bồ và máy quạt chạy ò e kiểu nhà binh, là lối giáo dục lấy cây roi mây làm đầu, là những giờ sinh hoạt chủ nhiệm thì thôi rồi xếp hàng lên cho giáo viên chủ nhiệm quánh. Và đặc biệt nhất là chủ trương chỉ chấm điểm bài thi học kỳ khi học trò viết bằng bút mực hero mà thôi!

Đó là điều mà bạn nhớ nhất, mỗi bận chạy ngang qua cổng trường cũ! Nhớ những mùa thi mà bên cạnh việc học hành chăm chỉ, còn là việc cười thôi rồi những trò quậy phải sắp sải kiếm cho được bút hero để làm bài thi! Trong lớp học bốn mươi mấy đứa thì chắc cả thảy ba chục trò đã xài bút mực hero rồi, nên nói nào ngay nhiều khi bạn đi học, lười bơm mực quá cũng không sao, cứ vô lớp, lỡ hụt mực thì nhờ bạn kế bên cho xin tí, không sao hết, mà lại vui! Có lần bạn chút đầu ngòi bút của đứa bạn - con gái, kỹ tính vô cùng, tăm hơ tăm hớt thế nào mà làm rớt chỏng gọng cây bút của bạn xuống đất luôn, mà bút hero khổ cái là chống chỉ định chuyện cắm ngòi bút xuống nền đất. Vụ đó bạn phải đền một cây bút mới cho bạn, đau đớn khổ sở ghê! Nhưng vui, bữa nào làm biếng là lại cứ không thèm bơm mực mà cứ thẳng đến trường, rồi nhờ bạn! Vui vẻ cả làng, thế thôi!

Lên cấp ba, thì đấy, cũng đấu tranh tâm lý dữ lắm bạn mới tiếp tục xài mực tím cũ! Và bạn giữ trót lót cho đến ngày thi tốt nghiệp cấp ba luôn! Trên tủ sách nhà mình, bạn giữ lại tất thảy những chồng vở cũ, chia theo lớp, bắt từ lớp bảy trở lên lớp mười hai, và tất thảy đều tím lịm màu một mực tím, đẹp ngút ngát!

Nói chung, lý do bạn không đọc báo Tím nữa cũng là bởi báo đổi từ màu mực tím sang nền đen, làm cho bạn hụt hẫng, vậy thì còn gì là Tím nữa trời! Rồi nói thì bạn nói vậy thôi chứ chắc tìm mỏi mắt bạn mới tìm được đồng chí nào có cùng tâm lý với bạn, bởi giờ đã có thứ bút mực nước cũng đẹp lung linh như bút hero rồi, bởi con nít bây giờ đâu còn như con nít ngày xưa mà có thể chịu khí đi học xách theo bình mực đặng bơm khi lỡ giữa chừng bài học mực bị hết, hoặc giả nếu có thì liệu có bậc cha mạ phụ huynh nào chịu cho con mình lem luốc bởi thứ mục học trò - mà ngay từ ngày chưa đi học bạn đã khoái tỉ lấy trái mồng tơi chín bươi ra làm thành màu mực viết lung tung trên lá chuối làm bài học vỡ lòng. Thì cuộc sống đã ngày càng phát triển mà, mà màu tím thì lúc nào cũng thuộc thành phần sến, buồn và cổ hũ!

Thì bạn sến, buồn và cổ hũ mà!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét