Thứ Năm, 23 tháng 4, 2015

Cho những khi nửa đêm về sáng

Cho những khi nửa đêm về sáng

Những con đường quê vắng vẻ, trở mình lúc nửa đêm về sáng. Anh sợ cái cảm giác phải giật mình trở dậy như thế này, sẽ là quờ quạng tìm đường xuống phòng của má, không có là gì đâu, chỉ để nghe tiếng của má trở mình, ngáy cũng được hoặc khò khè thở cũng được, kể từ ngày má bệnh, và cha không có nhà, nhà chỉ còn anh với má nên đó trở thành một thói quen, thuộc về những đêm trở mình bất tử.

Bất tử, có ai mà bất tử được đâu nờ. Cái cây sen cạn anh xin của nhà hàng xóm, thấy nó hay hay, củ to, bông nở lâu quá trời mà vẫn còn đỏ ối. Xin đem về nhà trồng, trời thì nắng, hổng có hột mưa mà bữa Dầu Hạ về thấy nó thúi củ, lá xệ và cây chết, bữa đó anh mém buồn đến bỏ ăn.
Con chó nhà anh, lâu rồi, nó cũng hổng có bỏ ăn bữa nào hết. Nhưng sáng đó, nó ói, nó vật vã rồi mươi mười phút sau nó chết. Trời cũng hầm hầm như thế này, con chó chết, nằm ngay đơ, lông vàng mịn, nó nằm đó mà thương. Con chó thì khôn, anh đi học về nó đều quấn lấy chân anh như đứa trẻ muốn được anh dỗ dành, chỉ cần anh đưa tay ngoắc là nó sẽ sà ngay vào lòng. Người ta nói nuôi chó mà lỡ may nó chết, phải đem cho phải ăn thịt phải này phải kia chớ mặc nhiên không được đem chôn. Lần đó anh dành cả buổi sáng xách cuốc ra sau nhà, thật xa, đào một cái hố rộng, Vàng được nép mình dưới những bụi chuối nay may sẽ rụi, có gốc vú sữa già mà nhiều bữa anh sẽ tòn ten treo trên đó, vú sữa dây, trái nhỏ, nhưng nhiều. Bây giờ thì nhà anh không còn nuôi được chó nữa, con thì chết, lại chết, con thì bị chúng bắt. Cây vú sữa cũng hổng còn, đã bị đốn đi từ cái đận sửa lại nhà. Và nỗi buồn thương về một người bạn nhỏ lúc nào cũng quẩn quanh chân tự nhiên trở lại lúc nửa đêm về sáng!

Những lúc như thế này, anh lại nhớ đến C. Chắc có lẽ đi đông đi tây mà mãi anh vẫn chưa về thăm C lần nào. Bốn năm rồi, bốn năm, viết những dòng này cũng coi như một lời nhắc nhở. C yên tâm, anh sẽ phải đến nơi đó, chắc cũng hổng cần thiết đâu nhưng phải đến, vì tụi mình là bạn bè mà. Những tối trở mình thức dậy, một mình trong căn phòng vắng, khuya ở quê thì yên tĩnh, tiếng chó sủa ma thả vào đêm những mịt mùng. Anh vẫn nhớ giọng khu bốn của C, và cái dáng lấc ca lấc cấc của bạn ôm chồng báo Sinh viên những ngày tháng cũ. Nỗi nhớ, nhiều khi lại là bất tử.

Sáng mai đi làm, chắc ăn anh lại mệt mỏi và dễ nổi quạu, vì những lúc giật mình lúc nửa đêm về sáng như thế này. Ghét quá đi thôi cái chuyện thao thức tìm giấc ngủ lại. Lúc nào cũng lúc nhúc những được chăng hay chớ thì bao giờ mới có thể lên tiên?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét