Thứ Ba, 14 tháng 4, 2015

Là quê, hay là phố, đều là nhà



Tối chủ nhật đi ăn đêm với anh bạn, ăn lẩu xong bụng cũng lổn ngổn no lặc lè chạy xe về. Đường tối mình ên lạnh thấu tim! Ninh giờ lên thành phố rồi mà sao từng ngõ ngách vẫn đăng đăng đê đê nhiều nỗi đời quá. Mới chín giờ hơn mà đường phố đã vắng tanh teo, chông chênh từng vòng bánh xe quay, sợ thì không sợ nhưng trống trải quá tự nhiên thấy sao quê nhà mình khoác lên làm chi cái áo hơi rộng! Kiể...u như mùa mía này chú hai, cô tư vẫn rầu vì mía hổng được giá mà lạng quạng chưa đến ngày công ty hợp đồng đi chặt mía mà sáng bảnh mắt ra thấy mía cháy, lửa bén phừng đuôi mắt mà chỉ thấy nước mắt rớt lộp độp theo từng thốn mía. Và cao su cũng đã qua rồi cái thời ngủ qua một đêm là tiền chảy ọt ọt vào túi áo. Giờ cao su không còn cao giá nữa rồi, cái thời hoàng kim của Việt kiều không bằng Việt cao cũng từ từ lui về dĩ vãng rồi! Nhưng mà ai biết đâu được, Ninh lên phố, chắc sẽ vui!

Như cái kiểu người chị bạn mới mua miếng đất, ở phường bốn. Mua xong, chồng tiền, qua đống thuế, vừa sang tên cái cụp là có quyết định Ninh lên đô thị loại III, bảng giá đất Ủy ban đưa ra dĩ nhiên cũng phải nhỉnh nhỉnh giá một xí, dù gì cũng thành phố mà. Bữa rôi rãi bà chị ngồi cười, nói em thấy chưa chị nhìn xa trông rộng, giờ đất lên một cái vèo, ngồi không mà cũng thấy có lời. Chỉ cười hỉ hả! Bạn làm tín dụng xa, nghĩ nghĩ nói trời ơi rồi bất động sản ở mấy chỗ khác người ta đóng băng, treo bảng bán hoài hổng được. Nhưng mờ biết đâu, người thì đẻ ra càng ngày càng nhiều chớ đất đai có một khúm, đâu có đẻ ra thêm được, giờ biết thân biết phận, thủ mua đất trước, ít nhứt mai mốt cũng có một thước tám sâu năm tấc mà dùng.

Cái đường Rốp chỗ anh bạn ngồi ăn lẩu, hồi xưa là đường đỏ, nhỏ xíu, ổ gà bự chần dần, mùa mưa chạy nhiều khi lụt trong những mớ xà bần của lầy lội! Giờ lên thành phố rồi, được ông chánh quyền mở rộng, trải nhựa, nhà mới mọc lên thênh thang, mà nhà to, kiểu biệt thự. Quán xá cũng mọc lên nhiều, tối nào dân kẹo kéo cũng xáp lên đây, hát tềnh tang mấy bài con bướm xinh, con bướm đa tình ầm đùng từ chập choạng tối cho đến nửa đêm về sáng. Con nít của xóm này giờ cũng quen với sự đổi mới, quen với những tiếng nẹt pô lúc người ta ngà ngà say, quán karaoke dập dìu đèn chớp tắt, nhiều cô gái mang dép đốc tờ mặc mini skirt tóc highlight nhuộm vàng, xanh đỏ tối tối đèo nhau trên mấy chiếc xe tay ga đắt tiền. Thì thành phố mờ, phải có những dịch vụ ăn chơi về đêm mới đúng điệu! Và con nít dòm riết rồi thì cũng sẽ quen!

Chợ dần tan khi người ta mở ra cái siêu thị! Ở đó, có những lúc trời nắng quá chạy vô hóng tí máy lạnh rồi chạy về, mát mẻ xí nên cái giá cao hơn ngoài chợ một tí cũng có thành vấn đề gì đâu! Tội là tội những bà già lỡ trót sống ở đô thị loại ba, sỡ chọn nghề buôn gánh bán bưng ở chợ phường làm kế sinh nhai nên mấy thứ rau cỏ trồng tại vườn nhà héo queo héo quắt buổi chợ tan tầm mà không ai thèm dòm ngó, đồ siêu thị trưng trổ đẹp mã quá mà. Nhưng mà nói vậy thôi chớ chợ quê cũng có ảnh hưởng gì đâu, người ta ở quê mà, nên siêu thị là một cái gì đó xa xôi cách trở lắm, chỉ khi nào rảnh rỗi trúng vé số dắt díu vợ con vô siêu thị ngắm nghía xí rồi về. Chế quen hay chép miệng nói như vậy, mấy bận dỗ con khóc ngằn ngặt vì nhớ cha đi mần xa, lâu lắm chưa thấy về!

Thành phố mà. Bữa bị người quen bắt bẻ, nói kiểu như cuối tuần này tui hổng có rảnh, tui bận đi thành phố rồi. Người quen nói thành phố là thành phố nào? Nay Sài Gòn thì nói cho rõ là Sài Gòn, hổng có bậy bạ được, Tây Ninh cũng đã lên thành phố rồi! Ừ thì cũng là thành phố, đô thị loại ba trực thuộc tỉnh chớ bộ! Tết lấy xe chạy một vòng thành phố, nhỏ tí hin mà thấy trang hoàng như cải lương. Chiếc áo rộng hay chật, là cũng tùy mỗi người, tùy hoàn cảnh! Như chiếc áo có cọng chỉ lòng thòng, lỡ tay cầm kéo cắt đứt cái phựt đứt luôn một tí vải, bạn không thèm đụng đến nữa. Cuối năm, má dọn dẹp thấy áo còn mới tinh mà không bận nên đem đi cho! Người được nhận mừng rơi nước mắt, nhằm nhò gì cái vết đứt kia, áo có chật chật xí cũng được, miễn có áo mới bận với người là cũng đủ thơm thảo rồi. Như đợt đi Phil thấy dân người ta bên đó ăn cơm gạo bở rạc, dở ẹt mà người ta vẫn ăn ngon lành. Về nhà cơm mẹ nấu hơi hơi nhão một xí cũng chê xuống chê lên bỏ bữa, đi kiếm cơm bụi cơm bờ ăn, lạc thếch mà khen ngon! Thì nói vậy để hiểu, nhiều khi chiếc áo không làm nên giá trị của một con người. Thành phố hay thị xã, đô thị loại nào thì miễn là dân ở nơi đó cảm thấy vui, sống đủ đầy, thỏa mãn với những gì mình đang có, thì cái mác thành phố hay không đâu có nghĩa lý gì.

Bạn chạy một mình trên con đường xa thăm thẳm, đường về nhà. Dù là phố, dù là quê, thì đây cũng vẫn là nhà. Của những yêu thương xa ngái dịu vợi!

-------------- Nhơn những ngày rực rỡ Ninh lên thành phố ------------------
10/02/2014  
 
 
Photo: Chau Huynh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét