Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015

Một câu chuyện khác, về Nê



Thêm một lần nữa hả? Anh nói với bạn khi bạn báo tin về, lại kẹt ở đồi cọ, trên đường đi Nê. Bạn nói bên đó vừa mới có động đất, gầm trời nhoi nhỏ xứ mồ côi sụt sùi, những rạn vỡ mở ra những vệt chia ly nức nẻ, cảnh đau thương tàn tạ và thảm thiết lắm. Lúc đó, anh đang ngồi họp ở văn phòng Đoàn của cơ quan, cho mấy cái hoạt động văn nghệ văn gừng m...àu mè hoa lá hẹ. Chưa kịp đọc tin nhưng anh cố gắng động viên bạn mình, thì thôi là duyên hết, không đi được lần này, thì vẫn còn lần khác, năm dài và tháng rộng chỉ sợ mình hổng muốn đi thôi chớ đã phải duyên nhau thì sẽ thắm lại, mấy hồi.

Rồi lúc anh bưng mấy cái sổ sách kịch bản đem về nhà, họp hội chỉ làm cho con người ta thêm mệt mỏi và hoài chán. Anh sợ mấy gương mặt lúc nào cũng gồng lên, buồn ngủ bỏ mẹ mà cứ phải ngồi đó nghe những điều xa lơ xa lắc. Chán nản nên anh lật qua mấy trang mạng, cảnh xứ Nê tang thương và tàn khốc. Chạy rẹt rẹt qua đầu anh là ý nghĩ, bà nội cha nó mình đã từng định đi chỗ này, giơ bị như vầy, còn đâu nữa mà đi. Tiếc nuối bời bời định bụng quăng lên mạng những điều vô nghĩa và lời sâu ý cạn. Nhưng có ngờ đâu thằng người thức tỉnh kịp thời, giữ vía anh ở những nước mắt và gương mặt người, đau đớn quăn quại trước thiên tai, mất mát. Đong đếm nào được bởi cảm giác nhoi nhỏ trước sự phẫn nộ của mẹ thiên nhiên. Xứ Nê đã không được xênh xang như những miền khác, người xứ đó chỉ được cái là hiền, mà nay thì rung chuyển hết rồi. Mấy lời anh định nhỏ ra tự nhiên bay đi đâu mất, nhắn tin cho bạn nói thôi coi hổng được thì kiếm chỗ khác mà đi, xứ người ta đang có chuyện tùm lum, vui vẻ gì cho những bước chân thưởng ngoạn vô vị. Bạn nhắn tin lại, buồn thiệt buồn nhưng đơn giản là ừ. Có vui vẻ gì.

Những tin tức từ Nê rồi cũng theo đường chim bay mà rủ nhau về. Anh đọc nhựt trình buổi sáng, thấy con số thương vong chỉ hàng trăm, trưa chưa kịp ngủ giở lại tờ báo thì con số nhảy lên hàng ngàn, đồng thời chưa hề có dấu hiệu nào bảo đảm cho sự chững lại. Anh sợ, nếu cuộc sống vô thường như thế này, càng ngày càng vô thường thì liệu rằng một ngày nào đó, những bước chân của anh nơi miền xa xứ lạ có bị hụt lại hay không. Tính anh thì đa sự, lại hay mê mải dấn chân vào những vùng hay có mưa bay và gió bụi, Nê là một chỗ như thế. Bạn anh có bận quỡn lên, nói bộ hết chỗ nào rồi hay sao mà lại đi cái xứ này. Anh chỉ có thể cười, trái tim nó biểu anh như vậy, anh mần sao mà làm trái lời được. Trái tim ấy, lại còn mong manh chưa trói buộc bởi một ai và bất cứ hình ảnh nào.

Rồi Nê cũng sẽ phải vượt qua, phải đứng lên, bằng cách này hay cách khác. Có người nói, nếu chưa từng đứt tay, làm sao biết cách cầm máu. Đã nhiều năm rồi Nê không rơi vào cái cảnh vỡ nát như thế này, nhựt trình bảo là tám mươi năm, anh biết vậy. Thời gian phủ lên những kiến trúc công trình xứ mồ côi những mảng màu đậm tính huyền thoại, và buồn. Nay thì chỉ trong một khoảng khắc động đậy, hơi mạnh, mà cả mảng màu ấy biến thành sự tối tăm, văng vẳng là tiếng khóc than, nước mắt đây chỉ khóc cho mình, cho người. Anh cứ tần ngần hoài trước hình ảnh chia lìa đau đáu đó. Nhưng cuộc sống sẽ hồi sinh, đứa bé từ mặt đất được sinh ra, là tất cả niềm hạnh phúc. Có gian khổ có đắng cay cơ cực đoạ đày, nhưng niềm tin và hy vọng, không một ai và điều chi, có thể dập tắt được. Đọc nhựt trình mà xúc động muốn rơi cả nước mắt.

Nhưng nước mắt không dành cho những bức ảnh, là những gương mặt mũi tẹt và da vàng hăm hở với cái gọi là tự sướng trước những công trình đổ nát, trên ngực áo, là dấu cộng màu đỏ, thứ màu sắc rực rỡ mà cũng quá đỗi vô tình. Anh là người ngoài, cũng chỉ nhóng cổ về xứ mồ côi như một kẻ lạ xa, đã từng có duyên với xứ ấy nên thấy bạn gặp chuyện không may, không giúp gì được nên cũng thôi xin đành là nhỏ lời ra trên giấy, những chữ nhoi nhỏ kiểu như là thông cảm, tội quá đi, xứ Nê be strong, cho nó đúng điệu, đại loại vậy. Nhưng gạch đá vô tình làm tổn thương nhưng con người khác. Một đoàn cán bộ qua xứ mồ côi tập huấn, họ bỏ về ngay lúc xứ này đang run rẩy và tuyệt vọng. Anh thấy cũng không có gì đáng trách lắm. Nếu họ ở lại, biết đâu ngày mai nhựt trình ra, họ sẽ là anh hùng, với những câu chuyện đại loại như tôi đã ở đây, có mặt ở xứ này, bôn ba tìm kiếm người bị hại, có ai biết tin tức của những người Việt hiện ở Nê sao không, tôi sẽ cập nhật hết, tình hình cứu nạn ra sao, ăn uống như thế nào, chụp ảnh, viết note, gửi thông cáo báo chí. Và biết đâu họ thành nổi tiếng, sau một quãng dài nơi xứ mồ côi đầy đổ vỡ. Nhưng họ chọn cách trở về, bình thường như những người bình thường nhất, sợ chết, là điều mà một trái tim bình thường với đầy đủ tâm nhĩ và tâm thất, phải có. Chuyện chắc cũng không ầm ĩ và lớn lao nếu người ta không phát hiện ra những bức ảnh họ cười hỉ hả bên những ngôi nhà vỡ nát, cách họ trả lời về cái sự bình thường như bao người của mình. Anh thấy họ đáng thương, nhưng có không? Có đáng hay có thương?

Mà chả biết sao anh lại đa sự nói này và nói nọ. Anh có là gì đâu mà vờ nguy hiểm. Chắc tại anh say rồi, say vì cái vị máy bay ngầy ngật của một chuyến đi ngắn ngủi về Xanh. Nên thôi, anh phải ngừng lại, để những hồi ức về Xanh cứ mãi nằm im không lỏng bỏng chảy. Và Xanh, đó lại là một câu chuyện khác rồi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét